Giọng Nhậm An Lạc lười biếng, nhưng nói năng có khí phách. Trên mặt chưởng môn các phái có chút lúng túng, liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ danh tiếng bên ngoài của nữ thổ phỉ này xưa nay ngang ngược như thế.
Nhưng bọn họ cũng không so đo lời của Nhậm An Lạc, suy cho cùng đối với người tập võ mà nói, kiếm còn người còn, binh khí tuyệt đối không dễ bị vứt bỏ. Đến lúc này chưởng môn các phái mới biết đệ tử phái Thanh Thành có hành động này, liền nhìn chưởng môn phái Thanh Thành.
Sắc mặt chưởng môn phái Thanh Thành không đổi, cũng không lên tiếng.
"Nhậm tướng quân không cần tức giận, chuyện này là chúng ta suy nghĩ chưa chu đáo, không có ý thất lễ với tướng quân và Điện hạ." chưởng môn phái Võ Đang Cổ Thương ngồi ở phía trái trong sảnh giải vây, nét mặt lão bình thản, chậm rãi nói "Đêm qua, đệ tử các phái đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trên núi, hôm qua chúng ta mới nhất thời nóng lòng xuống núi, xông vào doanh trại để hỏi Thái tử, tối qua Điện hạ viết thư giải thích chuyện này cho lão phu, nên hôm nay lão phu mới mời các vị chưởng môn cùng gặp Điện hạ, Điện hạ bằng lòng không đưa quân binh lên núi, đã đủ thấy thành ý của Điện hạ."
Hóa ra bức thư hôm qua của Hàn Diệp được chuyển đến tay chưởng môn phái Võ Đang, Cổ Thương trước nay luôn công chính, hẳn là đã nhìn ra được điều gì không ổn, nên mới có buổi gặp hôm nay. Nhậm An Lạc liếc mắt nhìn vai phải lão, thấy lão không bị thương, trong lòng biết rõ võ công của lão ắt phải cao hơn mọi người trong sảnh. Về phần chưởng môn phái Thanh Thành, hôm qua lão lui ở phía sau, mũi tên của Nhậm An Lạc đương nhiên không thể làm lão bị thương.
Trong sảnh nhất thời im lặng, chưởng môn các phái đều tín nhiệm nghe theo Cổ Thương, liên tục gật đầu, ánh mắt Ngô Nham Tùng lạnh lùng, quay đầu nhìn Hàn Diệp cho có lệ.
"Điện hạ, trong thư ngài nói có thể chứng minh chuyện này không phải Kiêu Kị doanh làm, rốt cuộc là có chứng cứ gì?"
"Các vị chưởng môn là vì Trung Nghĩa Hầu mới tụ hợp ở núi Hóa Duyên, như lời Trịnh thống lĩnh đã nói với các vị mấy ngày trước, triều đình chắc chắn nghiêm khắc tra xử án này, ta và các vị không thù không oán, sao lại phái Kiêu Kị doanh tới bao vây tàn sát đệ tử các phái? Nếu triều đình thật sự muốn đối phó với nhân sĩ võ lâm, cũng không cần đợi đến bây giờ, huống chi Thái tổ và sư phụ có giao ước, triều đình và giang hồ, không can thiệp vào nhau, Đại Tĩnh còn một ngày, lời hứa này vẫn mãi được giữ."
Hàn Diệp là thái tử một nước, trọng lượng lời nói tất nhiên sẽ khác, nét mặt mọi người dần hòa hoãn, khẽ gật đầu. Mấy năm nay, triều đình và các phái trong giang hồ đều yên ổn không có chuyện gì, chuyện này quả thật kỳ lạ, dù vua Gia Ninh muốn đối phó các phái, cũng sẽ không để Thái tử đến núi Hóa Duyên làm cá trong chậu.
"Điện hạ nói rất đúng, chỉ là người tàn sát đều mặc y phục của Kiêu Kị doanh, vết thương chí mạng trên người đệ tử các phái cũng là đao pháp của binh sĩ Kiêu Kị doanh gây nên, võ công không thể giả, Điện hạ giải thích thế nào?"
Ngô Nham Tùng nói xong, ngay cả Cổ Thương cũng nhìn Hàn Diệp, nếu không có chứng cứ xác thực, với thân phận của ông, tuyệt đối sẽ không cùng mọi người liên thủ xuống núi tập kích doanh trại.
Hàn Diệp im lặng một lúc, thấy ánh mắt mọi người sáng rực nhìn hắn chằm chằm, nở nụ cười.
"Xin các vị chưởng môn cho ta thời gian một đêm, trưa mai, ta sẽ cho mọi người xem chứng cứ bên ngoài chùa, chứng minh trong sạch của tướng sĩ ta."
Hàn Diệp bình thản, cử chỉ vô cùng tự tin mạnh mẽ, không khỏi khiến người khác tin tưởng. Ngô Nham Tùng ngẩn người, lên tiếng hỏi "Một đêm?"
"Đúng vậy, nếu ngày mai Hàn Diệp không thể cho các vị một lời giải thích, tùy các vị chưởng môn xử trí."
"Được." Cổ Thương gật đầu "Điện hạ là trữ quân một nước, lão phu tin Điện hạ sẽ không nói suông, đồng ý cho Điện hạ thời gian một đêm."
Những người khác thấy Cổ Thương đồng ý, liền gật đầu theo, Ngô Nham Tùng tuy không tin, nhưng hắn cũng chỉ có thể theo ý mọi người.
"Vậy đêm nay Điện hạ?" Ngô Nham Tùng ngập ngừng hỏi.
"Các vị chưởng môn yên tâm, đêm nay ta và Nhậm tướng quân sẽ ở lại chùa Hóa Duyên." Hàn Diệp nói xong, hành lễ với mọi người, kéo Nhậm An Lạc đi thẳng ra ngoài Phật đường.
Chớp mắt đã không thấy bóng dáng hai người, mọi người cũng không gấp, trong chùa đều là đệ tử các phái, hai người bọn họ cũng không giở trò gì được.
Cổ Thương sờ sờ râu, vẻ mặt có chút cảm khái "Thật ra Thái tử rất có phong thái của Thái tổ năm đó, chỉ mong chuyện này có thể như lời ngài ấy nói, không phải do triều đình làm."
Các vị chưởng môn liên tục gật đầu. Suy cho cùng, trong thời thái bình thịnh thế, không môn phái nào muốn trở thành kẻ thù của triều đình.
Trên hành lang, Nhậm An Lạc nhướng mày "Trong chùa đâu đâu cũng là đệ tử các phái, người đi đâu vậy?"
Hàn Diệp buông tay áo nàng, ngáp một cái "Cả đêm qua không ngủ, bây giờ ta phải đi tìm một phòng ngủ bù, nghe nói phong cảnh chùa Hóa Duyên rất đẹp, nàng và Uyển Thư dạo quanh chùa chơi đi."
Nhậm An Lạc dựa vào cột nhà, thản nhiên hỏi "Tối qua, ta thấy trong kinh đưa mật thư tới, người một đêm không ngủ, chẳng lẽ Đông cung xảy ra chuyện?"
Bàn tay mở cửa phòng của Hàn Diệp khựng lại, giọng đột nhiên trầm xuống "Không có gì, đại hôn đến gần, tổng quản Đông Cung có chút việc vặt muốn hỏi ta." nói rồi hắn đẩy cửa vào phòng, đóng cửa lại.
'Rầm' một tiếng vang lên, quả thật có chút vô lễ, Uyển Thư đứng sau hành lang, thấy Nhậm An Lạc một lúc lâu cũng không nói tiếng nào, cẩn thận đưa mắt nhìn nàng, lắp bắp gọi một tiếng "Tiểu thư..."
Nhậm An Lạc đột nhiên quay đầu, vẻ mặt tinh tế "Chuyện gì?"
Uyển Thư bị dọa giật mình, thản nhiên chỉ xung quanh "Điện hạ nói phong cảnh rất đẹp, chúng ta dạo một chút đi?"
Nhậm An Lạc đi về phía ngoài sân, hừ một tiếng "Trong chùa thì có gì đẹp, ra ngoài xem."
Cách bọn họ không xa, một đệ tử phái Thanh Thành lặng lẽ rụt đầu, biến mất ngoài sân.
Nhậm An Lạc mím môi, đáy mắt thoáng qua chút gian xảo.
Trong ngoài chùa, Nhậm An Lạc dẫn Uyển Thư một đường đi dạo, uy phong lẫm liệt, cả chùa đều biết chuyện Uyển Thư hoành hành dưới chân núi, hai người có thể như con cua ngang ngược cả ngày, chính là vì không ai dám cản họ.
Gần tối, Hàn Diệp ngủ nửa ngày, mở cửa phòng, hơi giật mình.
Nhậm An Lạc ngồi dưới gốc cây hòe trong sân, vắt một chân, nhắm mắt nghỉ ngơi, làn váy xanh sẫm tùy ý rơi trên đất, những cánh hoa nhỏ bỗng chốc bị gió thổi bay, lướt qua má rồi đáp xuống vai nàng. Nàng nhăn mày, quay đầu tiếp tục ngủ.
Hàn Diệp dựa vào cửa, không bước tới gần.
Cảnh tượng yên tĩnh quá mức đẹp đẽ, như thể thời gian mười năm chưa từng trôi qua, giống như họ vẫn dừng lại ở mười năm trước.
Mật thư kia thật ra vô cùng đơn giản, Triệu Nham có lẽ mãi mãi cũng không biết rốt cuộc hắn đã gửi cái gì.
Điện hạ, mật thám Tấn Nam tới báo, Nhậm tướng quân là nữ nhi duy nhất của trại chủ An Lạc, danh tính này không thể nhầm lẫn. Chỉ là ngẫu nhiên nghe được tin đồn ... nữ nhi duy nhất của lão trại chủ khi còn bé đã nhiễm bệnh qua đời, An Lạc trại nhất thời không có người kế nghiệp, điều này khiến đạo tặc xung quanh nổi dậy, đến khi Nhậm An Lạc tám tuổi xuất hiện trước mặt mọi người, mới khiến lời đồn chưa đánh đã tan, tuổi còn nhỏ nhưng thông minh bá đạo, giải nguy cho An Lạc trại. Kể từ đó, An Lạc thống trị Tấn Nam, thế lực mạnh mẽ.
Dù Triệu Nham có thăm dò ở Tấn Nam thế nào, cũng chỉ được đôi câu vài lời như vậy. Nhưng đối với Hàn Diệp, đã quá đủ.
Mười năm trước, Nhậm An Lạc ngang trời xuất thế, năm năm trước lão trại chủ An Lạc trại qua đời, từ đó trở thành cô nhi, không có người thân.
Nhưng nửa năm trước, ở nhà trọ trong trấn Tam Khẩu, Nhậm An Lạc lại rõ ràng nói, nàng từng có một tiểu đệ, đã chết khi còn nhỏ.
Nhậm An Lạc không nói dối, Triệu Nham điều tra cũng không sai, Nhậm An Lạc không có huynh đệ tỷ muội, nhưng ...... Đế Tử Nguyên có, đích tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn năm đó mới bốn tuổi đã mất mạng bởi thánh chỉ của hoàng gia.
Nhậm An Lạc nói chính là đứa trẻ mà tự tay nàng giao vào tay hắn.
Nếu không phải Đế Thừa Ân được Lạc Xuyên đưa tới Thái Sơn giam cầm, triều đình lại không thể thăm dò được tin tức của An Lạc trại, thanh danh nữ tử nổi tiếng này ở Tấn Nam, chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của hoàng gia.
Hắn nên sớm đoán được, người có thể khiến An Ninh và Lạc Minh Tây coi trọng như vậy, trên đời này ngoài Đế Tử Nguyên, còn có thể là ai.
"Người ra từ lúc nào vậy?" giọng nói mang theo lười biếng vang lên cách đó không xa.
Hàn Diệp hoàn hồn, ánh mắt ung dung bình thản, nói với Nhậm An Lạc không biết đã tỉnh từ lúc nào "Mới nãy." hắn tới gần hai bước "Sao không vào phòng nghỉ ngơi?"
"Ta không biết trong chùa này cất giấu bao nhiêu yêu ma, bên cạnh người lại không có ai, ta không yên tâm. Uyển Thư đang canh giữ ngoài sân, hiện tại không ai có thể tới gần nơi này." một câu an tĩnh, Nhậm An Lạc nói rất bình thường, Hàn Diệp hơi sững sờ, trầm mặc một hồi mới nói "Buổi chiều nàng và Uyển Thư đã tìm được gì rồi?"
"Trịnh thống lĩnh bị nhốt trong phòng bên phải ngoài cùng, có đệ tử Võ Đang và Thanh Thành canh giữ, địa hình ở đây phức tạp, dễ thủ khó công." Nhậm An Lạc đứng dậy, hạ giọng nói "Nếu ngày mai xảy ra biến cố, ta và Uyển Thư ngăn chặn bọn họ, người xuống núi trước."
Hàn Diệp không gật đầu, chỉ nhướng mày "Nàng nhìn ra rồi?"
Nhậm An Lạc hừ một tiếng "Đệ tử đã chết đều là tân binh các phái, võ công không tệ, nhưng lại bị người khác đồng thời bao vây tàn sát ở lưng chừng núi, nhất định là có nội tặc."
Hàn Diệp gật đầu "Trong mật thư, Trịnh thống lĩnh có nói, lần này người trong giang hồ tụ hợp ở núi Hóa Duyên là vì chưởng môn phái Thanh Thành gửi thiếp anh hùng đến các phái, cho nên lần này phái Thanh Thành mới có thể dẫn đầu."
"Người nghi ngờ Ngô Nham Tùng?" Nhậm An Lạc sờ sờ cằm "Cũng đúng, hôm nay, ta thấy vẻ mặt ông ta rất gian xảo, không có phong thái của chưởng môn một phái gì cả."
Hàn Diệp họ khan một tiếng, giải thích nói "Ông ta là nhi tử của tiền chưởng môn phái Thanh Thành."
"Chẳng trách, vậy lão chưởng môn phái Thanh Thành đâu?"
"Bế quan rồi, nghe nói năm đó ông ta bị sư phụ giáo huấn, chịu không ít thiệt thòi, bây giờ sư phụ bế quan, ông ta cũng học theo."
"Vẽ hổ không thành, lại thành chó, ngày mai phải cẩn thận với phái Thanh Thành."
chỉ việc bắt chước mà không thành, không ra cái gì.
Đúng lúc này, ngoài sân có tiếng động rất nhỏ. Nhậm An Lạc và Hàn Diệp đồng thời nhíu mày, liếc mắt nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài.
"An Lạc, ngày mai quân y sẽ lên núi, nhớ đưa các vị chưởng môn đến tiền sảnh sớm một chút, vết đao trên thi thể có phải do Kiêu Kị doanh làm hay không, chỉ cần quân y nghiệm thương là biết được." Hàn Diệp đột nhiên cao giọng, tuy không vang dội, nhưng cũng đủ cho người ẩn nấp ngoài sân nghe được.
Nhậm An Lạc ngầm hiểu, tiếp lời nói "Điện hạ yên tâm, sáng sớm mai ta sẽ bảo Uyển Thư đi canh giữ, Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi." nói xong bước về phía cửa, giẫm mạnh từng bước chân.
Tiếng sột soạt hốt hoảng từ phòng ngoài truyền đến, Nhậm An Lạc đi tới cổng sân, quay đầu nháy mắt cười với Hàn Diệp rồi biến mất dưới ánh trăng.
Bóng người đen như mực dần biến mất, Hàn Diệp dựa vào hành lang, không thể nhìn rõ chiều sâu trong mắt.
Đế Tử Nguyên thật sự rất thông minh, hắn chỉ nói một câu, nàng đã có thể đoán được hắn muốn làm gì.
Chỉ là, nếu người trước mặt này vẫn luôn là Đế Tử Nguyên, vậy Nhậm An Lạc đâu?
Nếu tương lai có một ngày mọi chuyện trở thành định cục, nữ tử đầy chính khí vì dân chúng, kiêu hãnh trên triều đình, làm hắn động lòng, sống tự do tự tại, liệu còn tồn tại không?
Tướng phủ tại kinh thành, Tả tưởng nhiễm bệnh tịnh dưỡng trong phủ đã mấy tháng, Tề quý phi vẫn luôn hiếu thuận, xin chỉ về nhà thăm phụ mẫu.
Mọi người trong hậu cung đều nói Tề quý phi trời sinh có tấm lòng Bồ Tát, tính tình hòa nhã, dung mạo dịu dàng xinh đẹp, lại sinh được hoàng tử hoàng nữ, được sủng ái mấy chục năm.
Trong thư phòng, Quý phi rót đầy trà cho Tả tướng, cùng phụ thân đánh cờ, giọng không nhanh không chậm "Phụ thân, người đã tịnh dưỡng trong phủ ba tháng, vẫn chưa muốn về triều sao?"
Hậu cung và tiền triều luôn có quan hệ mật thiết, nàng muốn ổn định địa vị thì thế lực của Tả tướng trong triều không thể lung lay.
"Văn Tú, gửi một bức thư đến Tây Bắc, dặn Chiêu nhi chuẩn bị hồi kinh, tuyệt đối không được tự ý rời thành, tránh bị cuốn vào chiến sự biên cương với Bắc Tần."
Tề quý phi cũng lo lắng cho an nguy của nhi tử, nhưng vẫn có chút phản đối "Phụ thân, Chiêu nhi còn chưa lập được công, cứ như vậy về triều chẳng phải sẽ ở dưới Thái tử sao?"
Năm đó, Thái tử chống giặc ở biên cương ba năm, danh tiếng lẫy lừng, cũng vì nguyên do này mà hắn được lòng đông đảo tướng sĩ và dân chúng.
"Không cần." Tả tướng nhấp một ngụm trà, giọng đột nhiên lạnh lùng "Một người đã chết, sau này còn so sánh gì được, chúng ta đã đợi nhiều năm như vậy, đã đến lúc rồi."