“Hình như bỏ đi rồi…” A Tuyết thật cẩn thận vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài, nhẹ giọng nói.
“Vị cô nương này, các người là trốn ai ?” Nam tử trong xe ngựa hỏi A Tuyết.
“Là….”
“Không có gì.” Bạch Vô Thương cướp lời A Tuyết, khi đứng dậy lại phát hiện nam tử nhỏ tuổi hơn vẫn như cũ duy trì tư thế ôm lấy mình, tựa hồ không chịu buông tay.
“Đa tạ, sau này gặp lại.” Bạch Vô Thương lạnh nhạt cười khẽ, thân thủ giải khai móng vuốt ở trên lưng mình, nhấc chân muốn đi, nam tử trẻ tuổi trong mắt hiện lên một tia lo lắng liền kéo Bạch Vô Thương lại, đối phương quay đầu lấy ánh mắt khó hiểu nhìn.
“Quen biết đó là duyên phận, các hạ có thể cùng tại hạ uống một chén rượu ?”
Bạch Vô Thương khẽ nhướng mi, nam tử trẻ tuổi trước mắt này trên người lộ khí chất, khí phách cùng thành thục mà tuổi này chưa thể đến được, lại khiến cho Bạch Vô Thương hứng thú, nếu chỉ một chén rượu, kia hắn tự nhiên cũng không cự tuyệt.
“Được.” Nhưng nếu tên này có ý khác, Bạch Vô Thương tuyệt đối không để ý dùng nhuyễn kiếm bên hông chặt bỏ nam tử trước mắt.
Nam tử cùng Bạch Vô Thương đến một quán rượu ngồi xuống, đại khái là sợ bị người hầu tìm được, ba người muốn một căn phòng yên tĩnh.
“Ta kính ngươi một ly.”
“Mời.” Bạch Vô Thương vừa nâng chén, A Tuyết một bên đột nhiên vươn tay ấn hạ chén rượu của nam nhân, chu môi : “Bạch gia không thể uống, chủ nhân nói, không cho Bạch gia uống rượu của người lạ.”
“A Tuyết…”
“A Tuyết sẽ bị phạt !” Tiếp tục chu mặt.
Thở dài, nam nhân buông chén rượu trong tay xuống, trong lòng thật ra ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Trương Tứ Phong, trước kia không say rượu còn không biết họ Trương kia cư nhiên ra lệnh cho A Tuyết như vậy !
Họ Trương đó… ngươi chờ về mà quỳ trên ván đi !
“Hóa ra Bạch huynh đã có thê tử, xem ra thập phần hiền tuệ.” Ngữ khí này, có một chút chua xót.
“Chủ nhân mới không cho Bạch gia cưới vợ đâu !” A Tuyết cười tủm tỉm, nói xen vào.
“A Tuyết…” Nha đầu ngốc này không biết không nên nói toàn bộ ra ngoài, chẳng lẽ từ lúc mùa xuân đến đây nha đầu này tự nhiên thấy người khác anh tuấn cũng phát xuân ?
Bạch Vô Thương có một cảm giác muốn xỉu, cũng có một cảm xúc muốn đánh vào mông ngốc cô nương này !
Bị Bạch Vô Thương trừng mắt như vậy, A Tuyết lập tức giả ngu vùi đầu cuồng ăn, bộ dáng lang thôn hổ yết kia làm cho nam nhân dở khóc dở cười.
Đối diện với nụ cười mang hàm ý khác của nam tử, Bạch Vô Thương khẽ thở dài : “Khiến các hạ chê cười, còn chưa thỉnh giáo tính danh của các hạ.”
“Nguyên Uyên.” Nói ra hai chữ, giọng nói của nam tử dường như mang theo một thương cảm như có như không, giống như ẩn giấu không ít chuyện xa xưa.
“Nguyên Uyên ?” Bạch Vô Thương lập lại tính danh của nam tử, cười nói, “Đừng nói cho ta ngươi là hoàng đế Thiên Triều.”
“Ừm, vì cái gì không thể ?” Nguyên Uyên khóe miệng mỉm cười.
Bạch Vô Thương híp mắt nhìn nam tử tuổi trẻ đối diện, một lát sau nói : “Ta nghe nói hoàng đế Thiên Triều tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tướng mạo đường đường, lại không nghĩ rằng kẻ tài cao gan cũng lớn, dám chạy đến nói xa xôi này.”
“Nói như vậy ngươi không tin ta là hoàng đế Thiên Triều ?”
“Không tin.” Hai chữ ngắn gọn rõ ràng, khiến nbl lập tức á khẩu không trả lời được, nửa ngày mới nói : “Chẳng lẽ ta trông không giống sao ?”
“Giống là một chuyện, sự thật là một chuyện, tương tự không có nghĩa đúng là như thế.” Nam nhân vẻ mặt ta không tin ngươi, trừ phi ngươi xuất ra chứng cớ có thật.
Nguyên Uyên đa đa thiểu thiểu biểu lộ kinh ngạc, nam nhân trước mắt mất trí nhớ vẫn có tướng mạo cùng khí chất như trước kia, chính là lời nói và việc làm thật bất đồng, tựa như… càng thêm không có kiêng kị gì.
Đại khái đây là biểu lộ bản tính đi, nhưng cũng càng thêm hấp dẫn người khác.
“Xem ra không lấy ra chút chứng cứ, ngươi là không tin tưởng ta.” Nguyên Uyên cười khổ một tiếng, từ trong bao phục lấy ra một hộp gấm đưa cho nam nhân.
Nam nhân tiếp nhận hộp gấm mở ra lại thấy một cái đấu, cười nói : “Chưa thấy hoàng đế nào như ngươi, ước gì để cho người khác biết thân phận của ngươi.” Hôm nay cho ngoại nhân xem ngọc tỷ, cũng sẽ không sợ hắn tâm tư động tà đem ngọc tỷ cầm không trả lại sao, hoàng đế hiện giờ đúng là đều có chút quái thai.
“Ta không muốn lừa ngươi.” Từ nay về sau, không bao giờ… nói dối ngươi, Nguyên Uyên trong thâm tâm nói.
“Ừm,” một tiếng , nam nhân bắt đầu rót rượu : “Nguyên Uyên, ngươi đến đây là du sơn ngoạn thủ hay… có nguyên nhân gì đặc biệt ?”
“Tìm người.” Nguyên Uyên nhìn vào nam nhân trước mắt.
“Ô, không biết là người nào có thể khiến cho hoàng đế Thiên Triều tự mình đi ra ngoài tìm kiếm, thật sự là ân sủng thiên đại.” nam nhân cười nói, “Nghe nói ngươi là một kẻ si tình, chẳng lẽ vì tìm kiếm tình nhân mà đến ?”
“Có lẽ thế.” Nguyên Uyên nhướng mi nói, “Ta đã trả lời rồi, Bạch huynh chẳng lẽ tính toán có lệ thôi sao ?”
Từ khi gặp được Bạch Vô Thương, Bạch Vô Thương cũng chỉ nói cho Nguyên Uyên rằng hắn họ bạch, còn con tự chưa nói, càng đừng nói cho biết “chủ nhân” trong miệng A Tuyết là ai.
Tuy rằng Nguyên Uyên thập phần rõ ràng “chủ nhân” kia là tên khốn kiếp nào !
“A, xem ra ta hôm nay gặp được đối thủ,” khẽ cười một tiếng, nam nhân sảng khoái nói, “Tại hạ Bạch Vô Thương, chính là một thảo dân mà thôi, cô nương bên cạnh là thị nữ của ta, A Tuyết.”
“Còn có ‘chủ nhân’ trong lời cô nương A Tuyết có phải là Tây hạ Đại tướng quân Trương Tứ Phong hay không ?” Nguyên Uyên đột nhiên nói thêm vào khiến Bạch Vô Thương cùng A Tuyết đều kinh ngạc.
Bạch Vô Thương cười mắng : “Tốt, xem ra chuyện của ta ngươi đều biết, lại còn để ta nói.”
“Chẳng lẽ Trương Tứ Phong không nói cho ngươi biết, hắn có một biểu đệ làm hoàng đế Thiên Triều sao ?”
Trương Tứ Phong đích xác không có cùng Bạch Vô Thương nhắc tới điểm này, nhưng thật ra từng bộc bạch cuộc sống của gã.
Trương Tứ Phong chính là đứa trẻ cho công chúa Tây Hạ cùng Trữ vương thiên triều sinh ra, bởi vì công chúa không phải là người trong triều, lại là một kẻ đến làm con tin, Trương Tứ Phong từ nhỏ cảnh ngộ không khác gì một tên ăn mày, cũng vì thế quen nhìn cảnh tàn khốc cùng lạnh lùng trong cung, nên giờ này cũng trở thành Đại tướng quân tâm ngoan thủ lạt.
Khí đó Bạch Vô Thương vừa mới tỉnh lại, cũng không biết nên phản ứng thế nào với nam tử xinh đẹp hơn cả nữ nhân này, cũng là dưới sự che chở quan tâm nhiều ngày của Trương Tứ Phong, một này đó mới dùng âm thanh sầu bi kể lại thời thơ ấu bi thảm của mình, rồi sau đó… hừ, liền đem nam nhân thành công đẩy ngã lên giường.
Ngày nào đó bị Bạch Vô Thương là ngày thống hận nhất, mềm lòng nhất thời kết quả chính là hiện tại họ Trương kia không kiêng nể gì.
Một lần sa ngã, thành nỗi hận thiên cổ !
“Ngươi suy nghĩ cái gì ?”
“Không…. không có gì.” Nhất thời suy nghĩ nhiều, Bạch Vô Thương phục hồi tinh thần lại, “Vậy ngươi đến là tìm người ?”
“Ừm, cũng có thể nói như thế.” Ít nhất là thông qua Trương Tứ Phong tìm một người, tuy rằng hiện tại người đó đã ngồi trước mặt chàng.
Ngăn chặn ý niệm “đem Bạch Vô Thương bắt đau cao chạy xa bay” mãnh liệt trong đầu, Nguyên Uyên linh cơ đối với nam nhân nói : “Không bằng ngươi dẫn ta trở về gặp Trương Tứ Phong được không ?”
Chàng tính toán làm trò trước mặt Trương Tứ Phong, đem những gì đã mất của Nguyên Uyên một lần nữa cướp về !