Ngọn gió xuân đầu mùa mang đi băng hàn còn sót lại.
Triền miên đêm qua vừa đi đã không còn hơi ấm, lưu lại một khoảng không lạnh thấu xương, nam tử nằm ở trên giường còn nhớ rõ, lúc nửa đêm, nam nhân bên cạnh khi lặng lẽ đứng dậy, gặp phải cơn gió rét lạnh lại nhanh chóng chui vào trogn chăn.
Hắn đi rồi, vào lúc đêm tối yên tĩnh rời đi, chính là sợ sáng sớm chia lìa cùng đau khổ, hắn không biết là, Hách Liên Bột khi đó đã tỉnh.
Nhưng Hách Liên Bột không ngăn cản nam nhân rời đi, mà lựa chọn một chút cũng không ngủ, mãi cho đến khi trời sáng.
Nam nhân rời đi, cũng khôgn thể tưởng lại kiên quyết dứt khoát như vậy.
Khi đi có quay đầu lại, trong màn đêm hôn ám có thể lại một lần nhìn thấy nam tử “ngủ say”, Bạch Vô Thương biết Hách Liên Bột đã bị mình đánh thức, nhưng lẫn nhau vẫn duy trì không hay biết.
Khi mặc áo choàng bước ra khỏi phòng, nam nhân nhìn về phía sau, có lẽ lúc đó, nam nhân hy vọng Hách Liên Bột tỉnh lại, đuổi theo, nhưng không. Khoảnh khắc tấm cửa gỗ đóng lại, là hai con tim đang run rẩy.
Không xa ngoại thành, là nơi đại quân Tây Hạ đang đóng.
Đã ra đi vài ngày, chỉ tính trên các đốt của các tay cũng không rõ, Trương Tứ Phong đứng dưới nguyệt trì có chút đến mau, trôi đi cũng thật nhanh, giống như một giấc mộng đẹp, khi thanh tỉnh chỉ còn sót lại cảm giác thê lương, tạo nghiệt mà gã làm nên, thật sự không thể cứu vớt sao ?
Nam tử ngày thường bá đạo mà âm ngoan, lúc này đây nhưng không có tìm kiếm nam nhân.
“Ai….” Không phải không muốn, chính là sợ bản thân đã không có cái tư cách đó, gã có tư cách gì chiếm lấy nam nhân kia ?
Nếu không phải tự mình cho nam nhân ăn thất ức tán (), hiện tại Bạch Vô Thương vẫn chỉ là Nguyên Bạch Lệ hận gã thấu xương.
“Trương đại tướng quân được xung tụng là thiên hạ kì nam tử thần thái phi dương thường ngày của ta kia, sao lại có thể phiền muộn dưới trăng vậy chứ ? Có phải hay không nghĩ thông suốt muốn làm hiền lương thê tử của Bạch Vô Thương ta ?” Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, khiến cho nam tử bị vây trong bi tình một khắc trước nhất thời ngốc lăng.
“Ta đã trở về.” Đến gần Trương Tứ Phong, nam nhân một tiếng cười khổ ôm lấy nam tử lạnh giá trong đêm, bốn chữ ngắn ngủ, đã khiến cho Trương Tứ Phong bừng tỉnh, mà từ lãnh hương quen thuộc của nam nhân, ấm áp đến như vậy.
“Trở về là tốt rồi… đã trở lại là tốt rồi !” Khi mất đi lại còn có thể trở lại thì cảm giác sẽ là gì ? Không có mừng rỡ như điên, cũng không vui mừng đến phát khóc, chỉ có nỗi xúc động lắng đọng lại trong lòng, giống như một mạng nhện quấn lấy hai người.
Thế sự biến ảo, ai có thể lường.
Bạch Vô Thương cảm thấy khá buồn cười, rồi một chút cũng cười không được.
Đêm qua đồng giường cộng chẩm vẫn là
là Đại thiền vu Hung Nô , mà tối nay lại là Đại tướng quân Tây Hạ, điểm duy nhất giống nhau, cũng chỉ có người bên cạnh tạo cho hắn sự ấm áp giống nhau.
“Vì sao phải trở về ?” Bên cạnh, truyền đến thanh âm của Trương Tứ Phong.
Nam nhân mở to mắt, cười nói : “Ngươi cũng không ngủ sao.”
“Ngươi vừa trở về, ta có thể ngủ sao ? Chỉ sợ nửa nêm ngươi lại bỏ đi.” Hít một câu, Trương Tứ Phong cầm đôi tay nam nhân, “Ngươi gặp y rồi à ?”
“Ừm….”
“Ta lừa ngươi, ngươi sao lại còn muốn trở về ?”
“Không trở về, ta đây đi chỗ nào ?”
Trương Tứ Phong đột nhiên xoay người lên trên thân nam nhân, gã nhẹ nhàng lấy tay vuốt dọc gương mặt Bạch Vô Thương, thấp giọng nói :
“Đi chỗ của y, vô luận là Bạch Vô Thương hay Nguyên Bạch Lệ, vẫn chỉ yêu Hách Liên Bột, mà không phải là Trương Tứ Phong đã từng lừa gạt ngươi.”
“Vậy còn ngươi ?”
“Ngươi có thể trở về… Ta đã rất mãn nguyện rồi.” Cười khẽ, nam tử dúi đầu vào trong hõm vai nam nhân, buồn thanh nói, “Chỉ cần biết rằng ngươi có yêu ta, ta đã mãn nguyện rồi. Trở lại nơi đó, đó mới là nơi mà ngươi thuộc về….”
“Ngủ đi.” Nam nhân nhắm hai mắt lại, không nói một câu.
Tình yêu mâu thuẫn này, không thể nào lựa chọn được.
Nhưng vì cái gì mặt trăng và mặt trời () không thể có cả hai ?
Nhưng là nghe sẽ là một việc quá đáng khiến người ta kinh ngạc không thôi, huống chi lúc này đây, là mặt trăng với mặt trời.
Ngày hôm sau tỉnh lại không thấy Trương Tứ Phong, nam nhân có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Trương Tứ Phong rời khỏi phòng trước mình, nam nhân đi ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy nam tử dưới tàng cây trước kia.
Đây…. Không phải hoa mắt đi ? Hách Liên Bột như thế nào lại ở chỗ này ? Chẳng lẽ hắn ở trong cung Thiền vu sao ?
“Trương Tứ Phong để ta tới.” Một câu của Hách Liên Bột, làm cho nam nhân có chút thất thần.
“Hắn đâu ?” Nam nhân hỏi.
“Ngươi không quan tâm ta sao lại đến nơi này sao ?” Nam tử nhìn vào ánh mắt của nam nhân, mang theo chút bi thường, một đêm trước, nam nhân đi không từ giã.
Nam nhân hí mắt, nói : “Ngươi nói là Phong cho ngươi tới.”
“Không hỏi vì cái gì ?”
“Vì cái gì ?” Nam nhân nhìn về phía Hách Liên Bột, đối phương cười đáp, “Hắn không…. ly khai ngươi, ta cũng không muốn rời đi ngươi, mặc dù…. mặc dù ta không hy vọng cùng người khác chia sẻ, nhưng Trương Tứ Phong nói đúng, ngươi hiện giờ không chỉ yêu mình ta, thiếu ai, cũng là một lỗ hổng.”
Mà nam tử vào đêm nam nhân rời đi không một lời từ giã đã hiểu được, nam nhân yêu hai người, cũng vì điều này mà thống khổ, y thật sự không muốn lại nhìn thấy vẻ bi thương trên gương mặt nam nhân.
Nam nhân này đã trải qua nhiều lắm rồi, không phải sao ?
Từng thiếu chút nữa mất đi nam nhân, y lại có tư csch gì một lần nữa chiếm lấy tình yêu của nam nhân với y chứ ?
“Cái gì ?” Nam nhân có chút không thể tin nổi.
“Ba người chúng ta có thể cùng nhau sống, như vậy ngươi sẽ không phải lựa chọn mặt trăng hay mặt trời rồi.” Hách Liên Bột nói với nam nhân.
“Các ngươi quyết định rồi ?”
“Trương Tứ Phong cùng ta thương lượng.”
“Ngươi đồng ý sao ?” Nam nhân không thể tin được, Trương Tứ Phong và Hách Liên Bột đều là thiên kiêu chi tử, đừng nói là chia sẻ ái nhan, sợ từ “chia sẻ” ngày thường căn bản cũng không có ! Cao ngạo như bọn họ, sao có thể…. nhưng chuyện không thể này đã trở thành sự thật.
“Chúng ta đường đột quyết định, ngươi là không phải cảm thấy không thể chấp nhận được sao ?” Hách Liên Bột chính là lo lắng nam nhân này sẽ tức giận, Bạch Vô Thương lại đột nhiên cười ha ha, cười đến mức y không biết làm sao.
“Ha ha ha…. Hai tên các ngươi thật sự là…. là… khiến cho ta không tưởng được.”
“Có gì hay để cười ?” Hách Liên Bột một bước tiến lên ôm nam nhân vào trong ngực bắt đầu động thủ động cước, “Nhìn ngươi cười vui như vậy, có phải trong lòng đã sớm có ý tưởng này hay không ?”
“Ha ha.” nam nhân tựa vào trong g ngực của Hách Liên Bột, ngừng cười, có chút khàn khàn nói, “Chỉ là… chỉ là không nghĩ đến, rất ngoài ý muốn, các ngươi đều là kẻ cao ngạo. Ta trước kia có nghĩ đến vì sao không thể đồng thời yêu cả hai người, nhưng sai lại bị A Tuyết nói rằng không hợp lẽ thường.”
“Nhưng lẽ thường là cái gì ? Ta tuy rằng khinh thường lẽ thường, nhưng cũng hoài nghi có thể được hay không.” Nam nhân quay đầu lại nhìn thấy Hách Liên Bột, “Nam nhân quay đầu lại nhìn Hách Liên Bột, “Ngươi là Đại thiền vu, ngươi nguyện ý sao ?”
“Ta chỉ là Hách Liên Bột của ngươi thôi.”
Hai người tình nồng ý thiết, Trương Tứ Phong lại đột nhiên xông ra trừng mắt với Hách Liên Bột, hận không thể xé xác tên này ra ăn.
Gặp Trương Tứ Phong đến đây, Bạch Vô Thương nhớ tới bản thân còn trong g ngực của Hách Liên Bột lập tức ngượng ngùng đứng lên, đang chuẩn bị tránh đi thì Trương Tứ Phong đã đến trước một bước đứng bên cạnh hắn, mãnh liệt hôn xuống.
Cái này tốt lắm, phía sau là Hách Liên Bột không chịu buông tay, phía trước Trương Tứ Phong không chịu lui bước.
Bạch Vô Thương bắt đầu hoài nghi tính chân thật của việc này, hay là nói, hắn bắt đầu hoài nghi “việc ba người” này đến tột cùng là sẽ phát triển thế nào đây.
Thất ức tán : thuốc mất trí nhớ