Ở quốc gia này, Y nữ có vị trí cực kỳ thấp kém, còn thua cả kỹ nữ. Tất cả là bởi một nhân vật truyền kỳ đến từ dân gian xuất thân từ Y nữ. Nàng ấy là Hoàng hậu Đổng Giao, Y nữ được Tiêu hoàng say mê đến mức bỏ bê triều chính. Sau khi Tiêu hoàng mất, Đổng Giao trở thành Thái hậu, giữ vai trò Giám quốc song thực chất không cho phụ hoàng của Từ Thiệu Minh quyền lực gì. Tới năm tuổi, Tiên đế mới lấy lại được thực quyền khi Đổng thái hậu qua đời.
Từ đó Tiên đế ban mệnh lệnh nữ tử không được bước chân vào Thái y viện, không được theo nghề y. Công việc đỡ đẻ vốn do phụ nữ đảm nhận cũng càng lúc càng ít, đa số do các nam y sư đảm nhận. Phụ nữ làm y nữ dù không đến nỗi bị xử tội chết nhưng hoàn toàn không có địa vị, không thể chữa trị cho hoàng thân quốc thích hay quan lại, cùng lắm thì ở chốn thôn quê hốt thuốc vặt, chữa vài căn bệnh nhẹ, không được mở y quán, càng không thể kê đơn thuốc. Người hoàng tộc thì tuyệt đối không được để cho Y nữ chữa trị, nếu không sẽ bị trách phạt, có thể bị phạt roi hoặc tiền.
Đối với quy định này Từ Thiệu Minh chẳng lưu tâm đến mấy. Hắn là nam tử, thái y là nam giới đương nhiên thuận tiện hơn cả. Chỉ là không nghĩ đến…Hoàng hậu Chương Khanh lại có ngày mắc bệnh chỗ kín. Trong cung y sư nam không ít, các phi tần, cung nữ bị bệnh cũng nhờ họ chữa trị song những người đó hoàn toàn Từ Thiệu Minh chẳng để trong mắt. Chỉ có hoàng hậu Chương Khanh của hắn. Nghĩ tới việc có nam giới khám bệnh khó nói của nàng, máu nóng đã bốc lên đầu.
Đối với y nữ ở Kiều y trang, Từ Thiệu Minh không màng tới quy định từ Tiên đế. Nàng ta chữa bệnh rất tốt, khiến hoàng hậu không còn khó chịu. Những tưởng mọi thứ đã ổn, mấy hôm trước hắn và nàng xảy ra quan hệ thân mật, không ngờ hôm sau bệnh hoàng hậu lại tái phát, ngứa ngáy dữ dội. Nhìn nàng khó chịu, tâm tư Từ Thiệu Minh như trên đống lửa, nhanh chóng hạ lệnh đưa nàng đến Kiều y trang chữa trị ngay.
Đợi đã lâu mà người vẫn chưa đến. Tâm tình Từ Thiệu Minh càng kích động. Hắn nhìn Kiều y sư, lạnh giọng:
-Tại sao nàng ta vẫn chưa đến chứ?
-Hồi hoàng thượng…Thần không rõ. Thần đã truyền tin rồi.
-Hoàng thượng- Chương Khanh níu tay hắn- Y sư không phải lúc nào cũng hay tin ngay được, huống gì chuyện chúng ta mời nàng ấy là bí mật. Hoàng thượng đợi thêm một chút…
-Được rồi -Hắn ôm nàng vào ngực, dịu dàng- Đợi thì đợi…Nàng còn thấy khó chịu không?
Kiều y sư từng nghe nói, hoàng thượng yêu hoàng hậu như mạng, hôm nay trực tiếp chứng kiến quả là tình nồng ý mật. Ông cũng vô cùng lo lắng. Nếu An Bình không chữa dứt bệnh cho hoàng hậu, chỉ sợ hậu quả từ cơn giận của hoàng đế thật sự rất lớn lao.
Bên ngoài, một túc vệ bước vào:
-Hồi hoàng thượng…Thần đi đón y sư nhưng không…không biết. Chỉ thấy trên đường có rất đông người tụ tập cùng một chỗ. Có cả Tứ vương gia và Bình vương. Còn có một cô nương, nghe nói là y nữ đang khâu vết thương cho Thế tử Bình vương.
Y nữ…Lại là một cô nương. Kiều y sư hỏi ngay:
-Cô nương ấy có phải khoảng mười mấy tuổi, xinh đẹp, thường khoác áo choàng?
-Có lẽ vậy -Túc vệ nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp cạnh Tứ vương gia, nói ngay- Cô nương ấy khoác một chiếc áo choàng đen khá dày.
-Hồi hoàng thượng -Kiều y sư gấp gáp -Đó chính là y nữ của Kiều y trang. Xin hoàng thượng…
Không đợi ông nói hết câu, Từ Thiệu Minh đã phất tay ra hiệu. Hắn không cần biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần không làm Chương Khanh chậm trễ việc chữa trị, giải quyết mọi chuyện đều chẳng có vấn đề.
Vết thương của Đổng thế tử vừa khâu xong thì Túc vệ và công công cũng đã đến truyền chỉ. Lý công công làm việc lâu năm bên hoàng thượng, biết cân nhắc lợi hại, nhân lúc nghe được việc thiên hạ xôn xao bàn tán, mượn đó làm cớ, triệu mọi người đến Kiều y trang cho hoàng thượng định liệu.
Đến nơi, Lý công công hỏi chuyện An Bình, biết được lý do đã nhanh chóng thu xếp, nói phải đưa An Bình tránh đi để hai vị hoàng thân gặp gỡ hoàng thượng, sau đó vội vàng đưa nàng vào tư phòng đã được sắp xếp tại Kiều y trang chuẩn bệnh cho hoàng hậu Chương Khanh.
An Bình bắt mạch. Mày liễu hơi nhíu lại, nhìn Chương Khanh:
-Nương nương dạo gần đâu có sinh hoạt vợ chồng cùng hoàng thượng không?
Gương mặt xinh đẹp của hoàng hậu đỏ ửng, rồi nàng khe khẽ gật đầu:
-Có…Hoàng thượng có đến.
-Bao lâu rồi ạ?
-Mấy hôm trước.
-Cụ thể?
-Hai ngày trước. Sau đó thì…
An Bình lại nhíu mày. Cơ thể hoàng hậu đúng là đã hồi phục, thời gian thân mật cũng dẻ dặt, thuận lợi nghe lời ‘ thầy thuốc”. Vậy tại sao
-Đại phu…Có ảnh hưởng gì tới đứa bé không?
Lòng mẹ luôn luôn vĩ đại. An Bình mỉm cười:
-Không sao đâu. Tôi kê thuốc cho người, vừa uống vừa thoa.
Bệnh phụ khoa là bệnh dễ lây nhưng hoàng hậu chỉ có hoàng thượng, lại không dùng chung quần áo với người khác, làm sao có thể tái phát trong thời gian ngắn? Phải tìm được nguyên nhân mới chữa dứt bệnh….Nhưng mà…
-Nương nương…Thần thật sự muốn xem nơi nương nương đang ở, xem có thứ gì khác lạ không?
Thân phận khác biệt. Cả các chính nữ đại thần còn phải đợi có dịp mới vào cung được. Tuy An Bình chữa được bệnh, giúp Chương Khanh khống chế cơn ngứa ngáy nhưng truyền y nữ vào hoàng cung là chuyện bị cấm. Nàng đã đem đến cho Từ Thiệu Minh không ít phiền toái, không muốn hắn lại vì chuyện này mà tranh cãi với các đại thần.
-Hoàng tẩu….
Từ Thiệu Huân từ thư phòng vội đến vấn an Chương Khanh. Khi hắn còn rất nhỏ, vị hoàng hậu này cũng chỉ mới có mười mấy tuổi đã chăm sóc hắn chu đáo, còn bênh vực Từ Thiệu Huân không ít lần. Trong lòng hắn, Chương Khanh không chỉ là chị dâu mà còn như một người mẹ, nghe nàng bệnh tái phát liền vội vã đến ngay.
Hai người nhìn nhau, có chút bối rối không được tự nhiên trong mắt An Bình. Từ Thiệu Huân không chỉ hững hờ nhìn nàng như các cô gái khác, hắn còn cất lời hỏi thăm An Bình:
-Đinh tiểu thư.
-Tiểu nữ tử bái kiến Tứ vương gia.
Hoàng hậu Chương Khanh dù thân thể đang khó chịu cũng lờ mờ nhìn thấy sự khác biệt trong cách đối xử của người em chồng mà nàng xem như ruột thịt. Tuy không thể nói là quá ưu ái nhưng chủ động chào hỏi nữ tử, đối với Từ Thiệu Huân đã là một chuyện lạ rồi.
Nàng nảy ra một ý định. Với lời đề nghị của An Bình lúc nãy, không khỏi mỉm cười.