"Ngươi làm chuyện như thế với Bổn vương giờ còn bảo Bổn vương phải lưu mặt mũi cho ngươi? Ngươi quả thật cho rằng Bổn vương không dám hưu ngươi sao?!"
Sắc mặt Phong Huyền Dịch đen đến dọa người, khuôn mặt vốn dữ tợn càng giống như muốn nuốt tươi kẻ khác.
"Sao cơ?"
Vãn Thanh quay đầu nhìn hắn hắn, Phong Huyền Dịch hơi giật mình, lại mơ hồ nhìn thấy sự mong đợi trong mắt nàng, vẻ mặt vỗn đùng đùng tức giận lại càng thêm dọa người, hắn phất tay, sai toàn bộ hạ nhân đi ra ngoài, chỉ còn lại Vãn Thanh cùng Bảo Cầm, hắn và Tử Cơ.
Tử Cơ đứng bên người hắn, vẻ mặt kiều mỵ.
"Ôi vương phi, người xem người đã làm vương gia tức giận đến cái dạng gì này, còn không mau qua đây bồi tội với vương gia!"
"Ngươi là cái thá gì! Ở trong phủ này từ khi nào thì đến phiên ngươi nói chuyện!"
Vãn Thanh hung ác trừng mắt nhìn nàng ta, Tử Cơ không cam im miệng, vẻ mặt ai oán nhìn Phong Huyền Dịch, ôm lấy cánh hắn, không ngừng cọ người vào trong ngực hắn.
"Vương gia~"
Thanh âm Tử Cơ mềm mại khiến người ta cùng cảm thấy mềm mại theo, liều mạng cọ người trước ngực Phong Huyền Dịch thể hiện sự nhu nhược của mình.
"Nàng không thể nói chuyện thì khi nào lại đến phiên ngươi nói chuyện! Ở trước mặt bản vương mà lớn lối như vậy, ngươi muốn tạo phản sao!"
Thanh âm Phong Huyền Dịch chói tai, tiến dài một bước, không đến mấy bước đã đi tới trước mặt Vãn Thanh.
Tử Cơ tựa vào bên cạnh níu lấy cánh tay hắn, gắt gao không chịu buông tay dù Phong Huyền Dịch bước rất nhanh.
Nhìn Phong Huyền Dịch cao hơn mình cả một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, Vãn Thanh ngửa cổ cũng cảm thấy mệt, không muốn cùng hắn tiếp tục tranh chấp, Vãn Thanh đi ngang qua hai người trước mặt.
"Nếu thật muốn hưu ta… ta lập tức cùng ngươi vào cung gặp Thái hậu, ngươi không muốn ta làm thê, vậy đã từng nghĩ chắc gì ta đã chấp nhận một phu quân nhu vậy."
"Vương gia ~."
Trong giọng nói của Tử Cơ có phần cười thầm, tựa hồ đang chờ Phong Huyền Dịch nổi giận, hai tay Phong Huyền Dịch nắm chặt, nhưng không giống như dự đoán mà nổi giận thét lên.
Vãn Thanh thấy hắn bất động, cũng không để ý hắn, xoay người bước vào trong phòng.
Thật lâu sau ngoài cửa mới nghe được tiếng bước chân bọn họ rời đi, hắn lại có thể bình tĩnh như thế, ngược lại Vãn Thanh cảm thấy sốt ruột, theo cá tính của hắn, đánh nhau với nàng một trận mới khiến nàng yên tâm chút ít, đằng này lại không nói lời nào mới thật sự khiến nàng thấp thỏm.
Nhốt mình trong phòng cho tới buổi trưa, buổi chiều Vãn Thanh vốn định đi ra ngoài tìm ít thuốc bổ cho sư phụ, không ngờ mấy thủ vệ lại ở đây, thị vệ thấy Vãn Thanh muốn dùng võ lực xông ra, vội quỳ xuống, có già có trẻ tới khẩn cầu, tâm địa Vãn Thanh vốn không cứng rắn như vậy, tất nhiên không nhìn nổi người vô tội thay mình chịu phạt, vốn muốn tìm hắn nói chuyện, tìm khắp nơi trong phủ Mạc Tử Thần lại nói hắn đã đi ra ngoài.
Tới tận đêm khuya cũng không có người đến báo hắn trở lại, Vãn Thanh chờ đợi nhàm chán vốn định vào rừng trúc tìm người kia, lại phát hiện mọi đường vào rừng trúc đều có người canh giữ, một tiểu biệt viện vương phi, lại có hơn mười thị vệ, hơn nữa đều là người già yếu, nhất định Phong Huyền Dịch biết chắc chắn Vãn Thanh sẽ để ý chết sống của những người này mới cố ý như thế, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể trở về phòng nằm trên giường.
Nhắm mắt lại, còn chưa buồn ngủ, Vãn Thanh lại đột nhiên nghe thấy bên tai có động tĩnh, nhưng tốc độ quá nhanh, giống như một trận gió bay tới, Vãn Thanh vừa mở ra mắt ra đã thấy một khối vải màu đen trùm vào trên đầu, chỉ cảm giác mình bị nhốt vào trong một bao tải, mắt còn bị bịt kín bằng vải đen cái gì cũng không thấy rõ, Vãn Thanh muốn kêu cứu, người nọ lại qua bao tải bịt kín miệng nàng.
Tay chân bị vây khốn cũng không làm được động tác lớn, tim Vãn Thanh đập mạnh, cảm giác thân thể mình bị người khác vác lên vai bắt đầu bay lên bay xuống càng thêm lo lắng, trong lòng suy đoán có lẽ là người Phong Huyền Dịch, muốn tự an ủi mình nhưng người đó lại vác mình đi hồi lâu, tựa hồ không giống đi vương phủ.
Đang lúc đầu óc Vãn Thanh choáng váng thì người nọ liền đem nàng đặt xuống, cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, muốn vén bao tải xem tình hình, người nọ lại đưa tay đè nàng xuống, ngay sau đó cả người bay bổng lên, bị hắn ném ra ngoài, chỉ cảm thấy rơi vào trên giường lớn rộng rãi mềm mại, Vãn Thanh vội vã vén bao tải, trước mắt cũng đã không có bóng dáng nào.
Đứng dậy quan sát chỗ này, ngược lại trang hoàng hết sức hào hoa, mép giường cùng màn lụa trên đầu đều được gắn ngọc phỉ thúy, giường lớn mà mềm mại, trên hai gối thêu một rồng một phượng, bên trong gian phòng không có bàn trang điểm, nhìn cách bài trí không phải phòng của nữ nhân, phía sau giường còn có rất nhiều dải lụa màu trắng chắn lại không nhìn thấy rõ, Vãn Thanh đi vào, từng đợt gió thổi bay lên một tầng lại một tầng lụa trắng.
Thật vất vả mới ra khỏi màn lụa kia, trước mặt vẫn không có bóng dáng ai, vòng vo vài vòng, nhìn gian phòng to như vậy ngoài văn phòng tứ bảo, tranh chữ cổ còn có một vài binh khí, Vãn Thanh nhìn binh khí hình dạng chiếc trâm cài thì dừng bước, thấy bốn bề vắng lặng liền lén giấu nó vào trong tay áo.
Trộm đạo xong, thấy xung quanh không có ai, Vãn Thanh lén lút muốn rời đi, vừa bước đến trước cửa, lại đụng phải một lồng ngực rắn chắc ấm áp.
Vãn Thanh ngẩng đầu, người tới đúng là Phong Huyền Dịch, nhìn khung cảnh phía sau hắn, hình như nơi này vẫn còn ở vương phủ, chỉ là đi tới biệt viện của hắn. Hắn nhìn nàng, khuôn mặt vặn vẹo, đem thân thể chặn cửa lại, đẩy nàng vào phòng, khóa cửa.
Vãn Thanh phòng bị nhìn của hắn, đột nhiên phát giác chung quanh đây không có hạ nhân nào đi qua, chẳng lẽ hắn chuẩn bị làm gì?
"Ngươi… ngươi muốn làm gì?"
Lui về phía sau mấy bước ngồi trước bàn gỗ lê, hơn nửa đêm cô nam quả nữ ở chung một phòng, tuy nói Vãn Thanh không sợ hắn, nhưng dù sao võ công hắn cũng rất cao cường, nếu dùng sức mạnh với nàng, vậy thì ngay cả khóc cũng không kịp.
Phong Huyền Dịch tiến về phía trước mấy bước đứng trước mặt Vãn Thanh, vẫn là bộ dáng đứng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt khinh miệt.
"Cùng ngươi làm chuyện phu thê cần làm.”
"A?"
Vãn Thanh ngẩng đầu, một ngụm trà phun thẳng vào người hắn, khóe miệng Phong Huyền Dịch nở nụ cười lạnh, tức giận trừng mắt nhìn Vãn Thanh.
"Sự chịu đựng của bổn vương cũng có hạn!"
"Ta biết, bất quá vương gia, từ khi nào ngươi lại thích kể chuyện cười vậy?"