Edit: August
Rốt cuộc một chưởng kia vẫn không khống chế được, chưởng lực mạnh mẽ đánh úp tới bóng dáng lảo đảo của Tử Cơ, một ngụm máu tươi phun ra, trước Tử Cơ hiện vẻ không cam lòng nhưng vẫn không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Vãn Thanh đứng lên, sắc mặt lạnh lẽo lau máu tươi trên cổ: "Ngươi đồng ý không giết nàng ta, nhưng ta thì không!"
"Ngươi!"
Phong Huyền Dịch trừng mắt nhìn Vãn Thanh, thật ra cũng không muốn nói gì, nhưng không nghĩ Tử Cơ trước khi chết miệng vẫn còn lẩm bẩm “Vương gia… vương gia…”.
"Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?!"
"Ba phen mấy bận bị hãm hại cũng không phải là vương gia, nếu không phải mệnh lớn, ta sớm mất mạng! Vương gia ngươi rộng lượng là chuyện của ngươi, nhưng ta như thế nào ngươi cũng không thể can thiệp!" Vãn Thanh rống lên một tiếng, thân thể vốn suy yếu càng thêm đứng không vững.
"Thanh Nhi." Phó Lăng Thiên tiến tới đỡ nàng, quan tâm nhìn vết thương của nàng, Vãn Thanh cũng không cự tuyệt hắn, xích sắt kia thật sự làm nàng đau.
Phong Huyền Dịch thấy Vãn Thanh nổi điên cũng không tiện nói gì, không tiếp tục làm khó nàng, chỉ phân phó người làm hậu táng Tử Cơ rồi rời đi, trong lòng hắn kỳ quái hơn chính là nội lực một chưởng giết người kia của Vãn Thanh, công phu Tử Cơ còn chưa kém đến tình trạng kia, bị một chiêu mất mạng.
"Thanh Nhi, còn đau không?"
Vốn tưởng rằng lấy được những văn kiện trọng yếu kia, Phó Lăng Thiên sẽ hồi cung phụng mệnh, nhưng hắn lại theo nàng trở lại vương phủ, giúp nàng băng bó bôi thuốc, còn giống như phụ nhân phân phó hạ nhân hầm canh sắc thuốc cho nàng.
Mạc Tử Thần nghe nói Vãn Thanh bị thương, khó được dịp không keo kiệt, cũng bảo phòng bếp hầm rất nhiều canh bổ.
Trên cái bàn tròn trước mặt bày đầy canh bổ thuốc bổ, Vãn Thanh có phần nhức đầu, nhiều như vậy, ăn một tuần lễ cũng không hết, Mạc Tử Thần đã rời đi, Phó Lăng Thiên vẫn còn ở chỗ này.
"Ngươi không phải trở về bẩm báo với hoàng thượng sao?"
"Vương gia đảm nhiệm nhiệm vụ đó là được rồi." Phó Lăng Thiên cười cười, vén tay áo bưng lên chén thuốc trước mặt, tự mình bón cho Vãn Thanh.
Có phần không được tự nhiên, Vãn Thanh đưa tay đoạt lấy: "Trời cũng đã không còn sớm."
"Thanh Nhi đuổi ta đi sao?"
"Không phải, chẳng qua ta cảm thấy tin tức tốt như vậy cũng nên chia vui với bá phụ mới đúng."
"Không sao, sớm muộn phụ thân ông cũng biết, tới Giang Nam lâu quá, không gặp Thanh Nhi, rất muốn cùng Thanh Nhi tâm sự, nhưng không ngờ lại là phương thức gặp mặt này, khi nào thì Thanh Nhi cũng tập võ?"
"Thường ngày nhàm chán, nhàn rỗi luyện một chút."
Hắn thấy Vãn Thanh qua loa cũng không hỏi nữa, giọng nói cũng thoải mái hơn:
"Hôm nay Tử Cơ đã chết, Thanh Nhi cũng phải ân ái cùng Vương gia rồi, sau này phải thu liễm tính tình liều lĩnh đi một chút."
"Ân ái?"
Giống như nghe được chuyện cười đến cực điểm, khóe miệng Vãn Thanh nở nụ cười lạnh, tính tình Phong Huyền Dịch nàng cũng đã rõ ràng, tính khí cố chấp, quá nặng tình xưa nghĩa cũ, để ý mặt mũi, hơn nữa lại đánh nữ nhân, không có điểm nào là nàng có thể dễ dàng tha thứ, nàng đã mất kiên nhẫn rồi, cùng hắn ân ái sao, đùa gì thế.
"Ta muốn vào cung gặp Thái hậu."
Ánh mắt kiên định, coi như bị thương, nàng cũng không muốn ở lại nơi này.
"Chờ thương thế nàng khá hơn lại đi."
Tựa hồ đoán được Vãn Thanh muốn làm gì, Phó Lăng Thiên vẫn muốn ngăn trở nàng.
"Không có gì đáng ngại, ta không muốn dây dưa thêm nữa."
"Được rồi."
Thấy khuyên can không có hiệu quả, Phó Lăng Thiên cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể lập tức chuẩn bị xe mang Vãn Thanh vào cung.
"Thanh Nhi?"
Bên ngoài cửa cung, xe ngựa hai người vừa mới dừng lại liền nhìn thấy Nhược Nhan công chúa từ bên trong đi ra, trong tay nàng ôm một con mèo trắng, kỳ quái nhìn hai người.
"Công chúa."
"Không cần khách khí, mau đứng lên, Thanh Nhi chuẩn bị đi đâu?"
"Muốn đi thỉnh an Thái hậu, công chúa muốn đến Mộc phủ sao?"
"Thanh Nhi đã đến đây, ngày khác ta lại đi, ta dẫn muội vào, Thừa Tướng đại nhân cũng có rất nhiều chuyện quan trọng, không cần vất vả như vậy."
Phong Nhược Nhan mỉm cười kéo tay Vãn Thanh, lại tiến vào cửa cung, ý tứ không lưu Phó Lăng Thiên Hạ ở lại, Phó Lăng Thiên cũng không tiện không lưu lại, bèn lên xe ngựa rời đi.
Cùng Phong Nhược Nhan câu có câu không nói chuyện, tẩm cung Thái hậu cũng đã hiện ra trước mắt, đợi cung nữ đi bẩm báo trước, Phong Nhược nhan đứng bên cạnh Vãn Thanh, cùng đợi nàng đi vào.
Thái hậu ngồi trên nhuyễn tháp, vẻ mặt hiền lành nở nụ cười nhìn hai người tiến vào: "Hôm nay sao Thanh Nhi lại rảnh rỗi đến thăm ai gia."