Đệ Nhất Hầu

chương 165

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

165. Sau trận chiến.

Chủ bộ dạo bước qua lại trong phòng hồi lâu mới ngồi xuống, mà ngồi cũng không yên, không chỉ bởi thế cục hiện giờ. Mà vì đây là huyện Đậu không có Võ thiếu phu nhân.

Tuy rằng đệm ghế còn đây, vừa dày vừa mềm mại, trên bàn vẫn còn nước trà thơm thơm ngọt ngọt, đóa linh lan trong phòng cùng dần e ấp tỏa hương thanh thanh đạm đạm.

Ông nhìn ra phía ngoài, đám quan viên vẫn vội vàng qua lại, ầm ĩ nói chuyện với nhau, bên ngoài huyện nha vẫn còn có binh sĩ thủ vệ.

"Đại nhân, ăn cơm thôi!" Có tiểu lại xách hộp đồ ăn đi vào. "Hôm nay là một mặn, hai chay."

Hộp đồ ăn được mở ra, hương thơm nức mũi, do phòng bếp của huyện nha nấu, ăn uống tiêu dùng của mọi người được thống nhất cấp phát giống nhau, chẳng qua là dù nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất nhưng đầu bếp của Võ thiếu phu nhân lại có thể làm ra mỹ vị không giống bình thường.

Quan trọng là đầu bếp của nàng còn ở.

"Chủ bộ đại nhân." Có thanh âm trong trẻo cùng với thân ảnh tiếu lệ vang lên ngoài thính đường.

Tiểu lại hô lên "Kim Kết cô nương."

"Chủ bộ đại nhân, hôm nay có công văn mới chưa ạ?" Kim Kết hỏi. "Ta phải đọc cho phu nhân nghe."

Chủ bộ chỉ vào mấy quyển công văn trên bàn, bảo tiểu lại: "Nhanh đưa cho Kim Kết cô nương đi."

Tiểu lại thưa dạ, vô cùng cao hứng cầm đưa, Kim Kết cũng không cự tuyệt còn nhàn thoại vài câu với hắn rồi mới rời đi.

Bà bà và nha đầu của Võ thiếu phu nhân còn ở.

Chủ bộ xê dịch mông ngồi trên ghế, định đổi một tư thế thoải mái hơn, hết thảy của nàng còn ở đây, hết thảy vẫn giống như truớc.

Thật ra, hàng ngày nàng rất ít khi xuất hiện, có việc thì Nguyên Cát hoặc Kim Kết sẽ đến nói, ngoại trừ bọn họ đi gặp nàng thì nàng rất ít khi đến gặp bọn họ.

Nhưng mà.... nhưng mà căn bản không thể giống lúc ấy được, chủ bộ đứng lên, dường như trên mặt đất có rải đinh khiến ông không thể dừng đi qua đi lại.

Người hàng ngày dường như không tồn tại đã rời đi, huyện nha dường như trống khống, toàn bộ huyện Đậu cũng như trống không, tuy rằng binh mã tuần tra vẫn còn đang chạy băng băng phía ngoài.

Chủ bộ dừng chân nhìn quanh gian phòng, trước kia, nơi này không có thiếu phu nhân có bộ dạng gì nhỉ? Đột nhiên ông không thể nhớ ra được điều ấy.

"Đại nhân, đại nhân."

Tiếng bước chân dồn dập từ phía ngoài truyền vào, cùng với tiếng binh khí va chạm, trong nháy mắt khiến chủ bộ tê dại cả người. Đột nhiên ông lui về phía sau ngã ngồi xuống ghế, giơ tay đánh gãy lời nói của mấy binh sĩ đang định bẩm báo.

Mấy binh sĩ này là thám báo phụ trách trạm canh gác, mấy ngày nay chủ bộ vừa ngóng trông lại sợ hãi gặp bọn họ. Lúc không có tin tức đúng là ngày đêm không an tâm, mà có tin tức thì.....

"Chờ một chút." Ông hít sâu mấy hơi, nắm chặt tay vịn, ngẩng đầu nhìn mấy người họ.

Nhóm quan lại trong huyện nha cũng ùa vào theo, vội vàng nhìn chằm chằm mấy binh sĩ nọ.

Binh sĩ có thể hiểu rõ tâm tình của mọi người hiện giờ, người cầm đầu hít sâu một hơi dùng giọng điệu nhẹ nhàng, thư thái nói: "Tặc binh đã chạy tán loạn, Thiếu phu nhân vào phủ Quang Châu."

Tức khắc, trong phòng trào lên tiếng hoan hô, rồi bên ngoài huyện nha cũng vang lên tiếng hoan hô, tiếng hò reo vui mừng tràn ra xa, nhanh chóng vang vọng khắp toàn thành.

Chủ bộ ngồi trên chiếc ghế mềm mại, tựa hồ không còn sức lực, lại như nhẹ nhàng thả lỏng trút được gánh nặng. Ông không hề hùa theo mà chỉ hơi hơi mỉm cười vuốt râu: "Đúng như dự kiến, đúng như dự kiến."

Tiểu lại đứng bên cạnh mỉm cười khen tặng: "Chủ bộ đại nhân đúng là có phong thái của Tạ An."

*Tạ An: là nhà chính trị, quân sự lớn và là đại thần thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc

Một tiểu lại khác đẩy đẩy hộp đồ ăn trên bàn: "Lần này, "Tạ" đại nhân có thể ăn cơm rồi, đã vài ngày ngài không động đũa."

Trong phòng lại vang lên tiếng cười.

Chủ bộ cũng không mắng chửi mấy tiểu lại không quy củ, hiện giờ mọi người có thể cười giỡn xua tan đi kinh sợ tích cóp mấy ngày nay. Ông dò hỏi binh sĩ tình hình cụ thể.

"Tình hình cụ thể còn chưa được gửi về." Binh sĩ nói. "Chúng ta thấy khói báo thắng trận nên đã vội vã trở về báo tin."

Giọng nói vừa dứt thì bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào, một đội binh tướng phong trần mệt mỏi, quần áo dính đầy vết máu đi vào.

Chủ bộ liếc mắt một cái đã nhận ra người quen, ông hô to một tiếng "Trung Ngũ" rồi đứng dậy nghênh đón. Lúc này, không bàn luận đến việc ông là quan viên, mà đối phương chỉ là tôi tớ trước mặt Võ thiếu phu nhân nữa.

Trung Ngũ dừng bước, thi lễ chào một tiếng "đại nhân", trong sự chờ đợi của tất cả mọi người ở thính đường, hắn lời ít ý nhiều kể về quá trình công thành: "2.000 tặc binh bị chúng ta tiêu diệt 1.500 người, còn lại đã chạy tán loạn đang truy bắt. Binh tướng trong phủ thành thương vong rất lớn, nhưng vạn hạnh là thành trì không đáng ngại, dân chúng bình an, tri phủ và Chúc Thông thân nghiêng thiếu phu nhân vào thành."

Hắn nói đơn giản nhưng người nghe lại thở không nổi, bởi chiến sự chắc chắn hung tàn kịch liệt không thể tưởng tượng.

"Khi nào thì Thiếu phu nhân trở về?" Có người vội vàng hỏi.

Trung Ngũ nói: "Phủ Quang Châu thương vong thảm trọng, Tri phủ mời Thiếu phu nhân ở lại trấn an dân tâm để cùng bàn bạc giải quyết tốt hậu quả."

Tức khắc nhóm quan lại nóng nảy.

"Thiếu phu nhân vất vả như vậy! Tại sao còn định làm phiền nàng?"

"Lòng tham của châu phủ quá lớn, đánh tan tặc binh còn chưa hết, còn muốn hỗ trợ giải quyết hậu quả à?"

"Không phải Tri phủ và Chúc Thông còn sống hay sao?"

Đại khái là vì phủ Quang Châu phải đến cầu viện huyện Đậu của bọn họ cho nên đám quan lại to gan lớn mật, dám nói lời bất kính với Tri phủ.

Chủ hộ ho một tiếng, ngăn mọi người đang ồn ào: "Đây cũng là điều dự kiến trước, rốt cuộc đạo phủ của Hoài Nam đã không còn tồn tại. Trượng phu của Võ thiếu phu nhân, Võ Đô úy lại ở bên cạnh Thiên tử tại kinh thành, như vậy mọi chuyện có thể nhanh chóng tới tai bệ hạ. Cho nên việc cùng bàn bạc với nàng để giải quyết hậu quả cũng là điều đương nhiên mà thôi."

Vì vậy, cây đại thụ như Võ thiếu phu nhân ai không muốn ôm cơ chứ! Mà đã ôm lấy rồi thì ai còn muốn buông ra, trong lòng nhóm quan lại căm giận nghĩ.

Trung Ngũ nói: "Nguyên gia bảo ta tới mời Dư Tiền, Dư đại nhân đi một chuyến, để cùng chuẩn bị lần chiến đầu tiếp theo. Mặt khác, cũng xin chủ bộ đại nhân phái người đến châu phủ, bên kia còn rất nhiều việc muốn dặn dò kỹ càng tỉ mỉ."

Chủ bộ lập tức sắp xếp còn Trung Ngũ đi gặp Kim Kết và phụ nhân mắt mù, hắn dặn dò kỹ càng tỉ mỉ mọi việc cho hai người họ.

Sáng sớm ngày hôm sau một đoàn người được một đội binh mã vây quanh đi ra khỏi cửa thành huyện Đậu.

Dân chúng biết tin tức đã đến sớm để đưa tiễn, còn dò hỏi mọi việc xảy ra ở phủ Quang Châu, và càng có nhiều người dặn dò Trương Tiểu Thiên và mấy quan lại đi theo.

"Nhanh mời Thiếu phu nhân về đi."

"Nhanh hộ tống Thiếu phu nhân về nhé."

Chủ bộ ngóng từ xa với biểu tình phức tạp, ông nghĩ, thiếu phu nhân không về được đâu.

Đám quan lại kêu gào lòng tham của Tri phủ Quang Châu quá lớn, nhưng thật ra, có lòng tham ở đây là Võ thiếu phu nhân. Phủ Quang Châu lớn hơn huyện Đậu rất nhiều, nàng ăn vào trong miệng rồi làm sao có thể nhổ ra chứ.

Nhìn đi, người thứ nhất nàng muốn chính là Dư Tiền, đó chẳng phải đi tính gia sản của phủ Quang Châu hay sao.

...

...

"Đại tiểu thư."

Nguyên Cát đuổi kịp hai người đang phi ngựa chạy băng băng phía trước.

Lý Minh Lâu ghìm ngựa dừng ở sườn núi, Phương Nhị cầm dù vẫn theo sát bên người nàng như cũ, mặt trời rực rỡ ngày xuân bị bổ ra một khoảng.

Nàng nhìn quang cảnh phía trước được ánh mắt trời bao phủ, ở nơi này có thể quan sát được toàn bộ phủ Quang Châu. Tuy rằng sau trận chiến thân mình nó còn mang rất nhiều vết sẹo loang lổ nhưng vẫn không giấu được vẻ hùng vĩ.

"Phủ thành lớn hơn huyện thành rất nhiều." Nàng quay đầu lại nhìn Nguyên Cát đang giục ngựa tới.

Không chỉ địa vực mà Nguyên Cát duỗi tay chỉ về một hướng:

"Đại tiểu thư, bên kia là trại ngựa của phủ binh." Hắn lại giơ tay chỉ về một hướng khác. "Bên này là binh doanh của quân thợ."

Quân thợ lệ thuộc vào quan phủ, là thợ thủ công chuyên môn chế tạo binh khí được quan phủ quản chế.

Dù có che mặt nhưng Nguyên Cát có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của tiểu cô nương ấy.

Nàng nói: "Ta muốn phủ Quang Châu."

Đã qua hơn nửa năm sau khi nàng nói "Ta muốn huyện Đậu".

Hắn lại nghe thấy lời ấy, lúc này đã không còn nghi hoặc hay khó hiểu như lúc trước, mà hắn mỉm cười cúi đầu: "Ta cho người mời Dư Tiền tới đây."

...

...

Tuy rằng mặc trên người không phải là binh phục, nhưng Trương Tiểu Thiên vẫn luôn theo sát thám báo lúc thì dò đường chạy băng băng khi thì quay về báo cáo cho mọi người tình hình phía trước.

Hắn phóng ngựa trở về: "Phía trước là trấn Bảo Kiều, là thành trấn cách phủ Quang Châu gần nhất." Biểu tình hắn trở nên bi phẫn. "Trấn bị đốt một nửa, không thấy một bóng người nào hết."

Không biết là đã chạy trốn được hay đã bị giết hết.

Vành mắt của một vị quan đi trong đoàn đỏ hoe: "Lúc ăn tết ta tới châu phủ, còn ở trong trấn cả đêm, thực sự là phồn hoa náo nhiệt hơn huyện Đậu của chúng ta."

Trên đường đi, bọn họ từ kích động rồi dần trầm mặc, hiện tại nếu không phải đang cưỡi ngựa thì bước chân của bọn họ đã nặng trĩu không thể cất bước nổi.

Đi ra khỏi huyện Đậu, bọn họ mới biết, thảm cảnh của chiến loạn lại thảm thiết như thế nào.

"Đây còn không phải là nơi bị phản quân chân chính tàn sát bừa bãi." Trung Ngũ nói.

Phủ Quang Châu chỉ có vài tán binh và trạm gác mà An Đức Trung sắp xếp từ trước đó, tấn công cũng chỉ là 2.000 binh mã từ Tuyên Võ đạo đến. Nếu thật sự là đại quân của An Đức Trung thì động một chút sẽ là vạn người, nơi bọn chúng đi qua sẽ bị quét ngang như gió cuốn. Cho dù thành trì chủ động mở cửa đầu hàng, nhưng cũng phải xem tướng lĩnh của phản quân có vui vẻ hay không.

Vui vẻ thì chỉ cướp đoạt tài vật, phụ nữ rồi đi, không cao hứng thì sẽ đốt thành giết một đám dân chúng để lập uy, còn trai tráng sẽ bị kéo đi làm dân phu thì không thể thiếu.

Khi hành quân, dân phu sẽ phải kéo quân nhu, mang vác vũ khí nặng, khi công thành dân phu sẽ bị dùng làm khiên thịt che trước mũi tên hay lấp đầy chiến hào....

Đứng trước phủ Quang Châu, Trung Ngũ chỉ vào con sông đào to rộng bảo vệ thành trì: "Khi chúng ta đánh tới, nơi này lấp đầy thi thể."

Thi thể đã được dọn sạch nhưng trên đất vấn để lại vết máu đã khô, mùi hôi thối vờn quanh hơi thở chưa tan đi. Điều này nhắc nhở cho mọi người biết, ở đây từng diễn ra quang cảnh tàn khốc như thế nào.

Biểu tình của toàn bộ quan lại huyện Đậu, Trương Tiểu Thiên, cùng với nhóm dân tráng đi theo tới đều ngưng trọng. Đây là tặc quân, đây là chiến loạn, đây là trôi dạt khắp nơi....

Nếu lúc trước không tới huyện Đậu, thì hiện tại bản thân họ cũng với người nhà sẽ bị gi.ết chết hay là đang hoảng sợ trốn chạy đây? Rất nhiều dân tráng nghĩ về điều này, chỉ nghĩ thôi cũng thấy không rét mà run, chỉ biết nắm tay chặt, răng cắn chặt.

Bọn họ quyết không thể biến thành như vậy được, phải bảo vệ tốt huyện Đậu, bảo vệ tốt sinh hoạt hiện tại.

Cửa thành Quang Châu vẫn còn đóng chặt, nhưng khi đoàn người bọn họ tới, không cần cao giọng hô thì cửa thành cũng mở ra.

"Trương Nhị Đản!"

"Tam Béo!"

Tiếng la gọi vang lên từ trên tường thành.

Dân tráng trong đội ngũ ngẩng đầu nhìn thấy nhóm thủ binh trên đầu tường sôi nổi tươi cười vẫy tay với họ. Đây là các huynh đệ của bọn họ, dù cho cửa thành có cao lớn uy nghiêm hơn so với huyện Đậu thì cũng không có gì phải câu nệ nữa.

Thủ vệ là người nhà, cho nên cảm giác không khác gì mình đang về nhà.

Xuyên qua cửa thành có càng nhiều binh sĩ đến chào đón, họ thi lễ với nhóm quan lại, ồn ào với Trương Tiểu Thiên, ôm vai bá cổ với nhóm dân tráng mới tới. Trong nháy mắt, mọi người phảng phất như không phải đi tới châu phủ phải cưỡi ngựa chạy băng băng hai ngày mà là về tới quân doanh của huyện Đậu.

Trong vui vẻ lại khó tránh được chua xót, có rất nhiều gương mặt quen thuộc không thể nhìn thấy nữa.

"Tiểu Lục Tử đâu? Nương hắn nhờ ta mang cho hắn một đôi giày mới...."

Lời còn chưa dứt, thì dân tráng vốn đang vỗ vai cười nói vui vẻ đã ôm lấy đầu vai hắn khóc lớn. Chỉ cần làm vậy thôi hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, tức khắc vành mắt cũng đỏ hoe.

Người khóc, người cười ầm ĩ ở cửa thành, trên đường có không ít dân chúng bất an tò mò nhìn qua.

Có quan lại nhẹ giọng nhắc nhở: "Chúng ta đi bái kiến thiếu phu nhân trước đã."

Quan tướng trong đội ngũ ra hiệu lệnh, tử vong không thể ngăn cản được bước chân bọn họ thì bi thương lại càng không thể. Nghe một tiếng hiệu lệnh, nhóm dân tráng lập tức xếp thẳng hàng.

Nghe thấy tin tức, phủ nha đã cho quan viên tới đón tiếp, mà vị này cũng đã từng quen biết nhóm quan viên huyện Đậu, hai bên chào hỏi rồi đi vào nội thành.

Dân chúng trong thành vây xem càng ngày càng nhiều, bọn họ đánh giá đội ngũ này mà đội ngũ cũng đang đánh giá bọn họ.

Tuy rằng chật vật và nơm nớp lo sợ tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng trang dung và cách ăn mặc của dân chúng phủ thành vẫn có thể diện hơn nhiều. Chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn thấy đại đa số là người phú quý hoặc là người đọc sách, đường phố trong thành tuy rằng bị đạn đá hỏa tiễn tàn phá nhưng sau khi dọn dẹp qua cũng đã lộ ra nét xa hoa mà huyện Đậu chưa từng có.

Đây là phủ thành, trong bọn họ có rất nhiều người lần đầu đến đây, người nhà quê nên vào thành sẽ có đôi chút câu nệ, nhưng người sống ở phủ thành cũng không hề nhìn họ với ánh mắt hờ hững hoặc khinh thường.

"Tới từ huyện Đậu."

"Binh mã huyện Đậu."

Tin tức đã truyền ra, dân chúng phủ thành chỉ chỉ trỏ trỏ nhỏ giọng nghị luận, nhìn đội ngũ mặc quan bào và binh bào với hình dung hơi keo kiệt trước mặt thì tỏ ra cảm kích và kính sợ.

"Là tới tiếp viện cho chúng ta à?"

Trong đám đông, ngẫu nhiên vang lên tiếng: "Cảm ơn nhé.", "Thật vất vả."...

Dưới biểu tình và lới nói của dân chúng vây xem, nhóm quan lại càng thêm nghiêm túc, còn nhóm dân tráng thì càng ưỡn ngực thẳng eo lưng.

Đoàn người nhanh chóng vào phủ nha, nơi vừa trang nghiêm vừa có tấm biển cao lớn, khiến mọi người không khỏi ngửa đầu lên xem, nhưng cũng nhanh chóng cúi xuống. Trường sử dẫn theo quan viên tới nghênh đón.

Đám dân tráng chưa từng gặp trường hợp nào để so sánh, đối chiếu nên không có cảm xúc gì, nhưng đám quan viên huyện Đậu lại cực kỳ cảm khái. Trước đây khi bọn họ tới phủ thành, ngay cả tạp dịch trước cửa cũng chỉ dùng mũi để nhìn bọn họ nha....

Thái độ biến đối trong nháy mắt, không phải vì thay đổi địa vị hay thân phận mà là vì huyện Đậu.

Huyện Đậu của bọn họ có binh mã, có thể đánh lui được tặc binh hộ thành trì bảo bình an cho dân chúng.

Đám quan lại vốn đã quen thuộc, qua vài câu xã giao, Trung Ngũ dẫn nhóm dân tráng đi tới nơi tập kết. Hai vị quan viên và Dư Tiền, Trương Tiểu Thiên cùng chúng quan tướng thì đi gặp Võ thiếu phu nhân.

Giống như ở huyện Đậu, nàng cũng ở trong hậu trạch của phủ nha. Hậu trạch nơi này lớn hơn ở huyện nha rất nhiều, có đình đài lầu các và hoa viên nhỏ. Tri phủ đã di rời hết nữ quyến ra nơi khác để các nàng không quấy rầy đến Võ thiếu phu nhân cho nên nơi đây càng thêm trống trải.

Nàng ngồi trong thư phòng, mặc áo choàng che kín khuôn mặt như ở huyện Đậu khiến đám quan lại vừa nhìn đã cảm thấy xúc động. Họ kể ra những vướng bận, bất an, lo lắng cùng với kích động vui vẻ, sau khi nghe tin chiến thắng, còn nói hết những điều linh tinh vụn vặt hàng ngày.

Thư phòng vốn yên ắng trở nên ồn ào náo nhiệt, râm ran phảng phất như tiếng ve đầu hè, chỉ có Dư Tiền là vẫn yên lặng trước sau như một.

Võ thiếu phu nhân không xua đi tiếng ve kêu loạn, nàng nghe bọn họ kể lể, dò hỏi 1-2 câu cho đến khi Nguyên Cát đi vào đánh gãy. Lúc này bọn họ mới nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.

"Thúc dẫn Dư đại nhân đi đi." Lý Minh Lâu nói.

Dư Tiền cũng không hỏi bất cứ điều gì, bảo hắn đi thì hắn bước theo sau Nguyên Cát.

Và tất nhiên những người khác cũng không có bất cứ nghi hoặc gì.

"Chừng nào thì Thiếu phu nhân trở về?" Trương Tiểu Thiên hỏi.

Tri phủ vội vã chạy tới vừa lúc nghe thấy một câu này, bước chân hắn lảo đảo một cái may mà Trường sử kịp thời nâng dậy.

"Thiếu phu nhân nha, tốt quá rồi! Đây là binh mã tới tiếp viện đúng không?" Tri phủ rảo bước tiến vào phòng, vui mừng ra mặt nói. Không cần phân trần đã nói lời cảm tạ với hai vị quan viên kia, thuận tiện cảm tạ luôn Trương Tiểu Thiên cùng chúng quan tướng. "Mọi người thật là vất vả."

Mọi người còn chưa phản ứng lại thì Lý Minh Lâu đã cười nói: "Bọn họ tới đây xem, nên ở lại hay phải đi về."

Hai vị quan viên nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng quả thật rất giận dữ, Tri phủ đại nhân đúng thật tham lam, binh mã là của huyện Đậu mà hắn cũng muốn giữ lại!

"Huyện Đậu của chúng ta cực kỳ thiếu người."

"Khoảng cách với Tuyên Võ đạo quá gần, rất nguy hiểm."

"Chúng ta phải bảo vệ cho biên giới cho châu phủ."

Hai người ăn nói khách khí tỏ vẻ cự tuyệt ở lại.

Tri phủ không thèm chấp nhặt bọn họ, binh mã của huyện Đậu ai chẳng muốn dù là kẻ ngốc đi nữa, hắn nói: "Đúng vậy, đúng vậy, yên ổn mới là trọng yếu. Phủ thành mới qua đại nạn, thiếu phu nhân nhất định phải ở đây để trấn an dân tâm."

Lý Minh Lâu gật đầu, nhưng lại nói: "Bên huyện Đậu đúng là cũng cần yên ổn, bên kia có không ít nhân khẩu."

"Đưa bọn họ đến hết bên này đi." Tri phủ lập tức nói, hắn thở dài. "Bị tặc binh gây hại, thành trấn gần phủ thành đều đã trống rỗng."

Cho nên có rất nhiều nơi ở, có thể an trí cho toàn bộ dân cư huyện Đậu, binh mã huyện Đậu cũng nên tới đây, thủ phủ thành thì mọi người đều an toàn, không phải sao.

Lý Minh Lâu nói: "Châu phủ không chỉ có mình huyện Đậu. Đại nhân, phủ thành không phải nơi ẩn núp của tất các thành trì. Hơn nữa, cách bảo vệ thực sự đó là khiến tất cả đều là nơi phòng thủ vững trãi giống như huyện Đậu vậy, như thế cảnh nội của châu phủ chúng ta mới được kết nối, bảo vệ lẫn nhau trở thành một thể không thể xâm phạm."

Toàn bộ thành trì bốn phía đều giống như huyện Đậu, đều có binh mã giống như huyện Đậu ư? Tưởng tượng đến đó thôi.... Tri phủ vừa khao khát nhưng lại buồn rầu nói: "Nên làm thế nào bây giờ? Nào có nhiều binh mã tới vậy?"

"Sẽ có binh mã." Nàng nói: "Đã rất lâu huyện Đậu không có tri huyện, thỉnh xin đại nhân thăng nhiệm chủ bộ lên làm tri huyện, để quan dân trong huyện có rường cột."

Biểu tình của tri phủ càng thêm ảm đạm.

Tuy rằng tri huyện chỉ là một chức quan nhỏ, xuất thân từ khoa cử được triều đình nhậm mệnh. Sau đó theo chế độ Tiết độ sứ và Quan sát sử, thì Tiết độ sứ và Quan sát sử quyền thịnh cũng có thể nhâm mệnh.

Nhưng hiện tại Hoài Nam đạo đã không còn Quan sát sử.

"Quan sát sử Hoài Nam đạo đã phản bội theo địch, hắn không phải là quan mà tặc." Lý Minh Lâu nói: "Không có hắn thì bầu trời của Hoài Nam cũng không thể sụp xuống được, còn có ngài mà đại nhân, ngài vì thiên tử thủ một phương, ngài chính là bầu trời của bá tánh Hoài Nam đạo, cho nên dưới bầu trời này ngài có thể định đoạt."

Tri phủ thẳng sống lưng, đỡ tay áo quan bào, gọi Trường sử: "Lấy đại ấn của bổn phủ đến đây."

...

...

- --------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio