Đệ Nhất Hầu

chương 172

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

172. Có cần thì mới có hỏi

Đại tặc thì đương nhiên lớn mật, thủ một núi ăn đến già chỉ là tiểu tặc thôi.

Nàng nuốt huyện Đậu, bắt lấy phủ Quang Châu, mơ ước Hoài Nam đạo, giờ lại dẫm một chân tới Nghi Châu.

Thật là can đảm.

Hơn nữa nàng tự mình đi chính là đưa ra lời giải thích lớn nhất với hắn.

Nàng giải thích mình không phải lừa binh mà là chuyện này rất quan trọng yêu cầu giấu giếm hành tung. Nàng tự mình đi chính là minh chứng.

Võ Nha Nhi nhìn dư đồ treo bên cạnh.

Nghi Châu.

Vì sao, nàng lại để ý đến Chiêu Vương? Hầu như mọi người trong thiên hạ này đều đã quên mất sự tồn tại của vị này. Thực ra lúc trước, Thôi Chinh có nhớ đến ngài ấy, khi mà Toàn Hải bắt cóc hoàng đế, Thôi Chinh đã cho người mời Chiêu Vương vào kinh để kế vị, ngừa việc hoàng đế không còn nữa.

Còn Thái tử người có quyền kế vị hoàng đế tiếp theo thì Thôi Chinh không thích, bởi ngài ấy ốm yếu lúc nào cũng có thể ly thế, cũng không thể sinh con trai, chỉ có con gái, còn liên lụy đến La thị và An Khang Sơn quá sâu.

Nhưng sau khi Toàn Hải bị giết, Hoàng đế thoát vây, hắn đã lập tức ném Chiêu Vương đi.

Sự quan tâm của toàn bộ người trong thiên hạ này là triều đình, nơi có Hoàng đế và Thái tử đang ngồi ngay ngắn, mà An Khang Sơn cũng đang muốn thẳng tiến đến kinh thành.

Chiêu Vương sẽ bị hại ư? Chiêu Vương cần cứu giúp ư? Cứu giúp thì có ý nghĩa gì đây?

"Tốt xấu gì thì cũng là một Vương gia, là hoàng thân quốc thích. Kinh thành không đến phiên nàng chen chân thì vớt cái thanh danh cứu Vương gia cũng không tồi." Lão Hồ ngáp một cái. "Thôi, bàn về việc chúng ta nên làm như thế nào đi."

Cả đêm hắn không ngủ, chuẩn bị chờ Võ Nha Nhi ra lệnh một tiếng là tự mình đi cướp 3.000 quân trở về.

Võ Nha Nhi nói: "Ngươi nói rất đúng, Vương gia thì cũng là vương, Nghi Châu dù nhỏ thì cũng là châu phủ, Chấn Võ quân chúng ta chiếm được thì cứ chiếm đi."

Lão Hồ đang ngáp chợt khựng lại, há to miệng: "Là sao?"

Võ Nha Nhi nói: "Chúng ta đang ở kinh thành không tiện ra ngoài, nếu nàng nguyện ý thì để cho nàng thay chúng ta đua chiến ở bên ngoài thôi."

Một người khác gật đầu: "Xuất chiến là Chấn Võ quân của chúng ta, cho nên thanh danh cũng là của chúng ta, chuyện này chúng ta không có tổn thất gì, mọi người đều vui mừng."

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu, lão Hồ khép miệng, kêu "này này" vài tiếng: "Như thế nào mà mọi người đều vui mừng? Ta không cảm thấy vui mừng gì hết á." Hắn lại nghĩ đến gì đó, ngồi thẳng dậy. "Muốn nói vui mừng thì, nhân lúc nàng không ở Hoài Nam đạo chúng ta chẳng phải có thể đi tới huyện Đậu cướp thím về hay sao?"

Người đàn ông đứng ở bên cạnh hắn duỗi tay, sờ sờ cái đầu đầu lông lá của hắn: "Ý kiến quá hay, nhưng A Thất à, ngươi đã quên hiện tại chúng ta chỉ còn lại 2.000 binh mã thôi sao?"

Lão Hồ, Hồ A Thất ngẩn người, nhớ đến người kia đã cầm mất 3.000 quân của mình. Nếu bọn họ muốn bất ngờ đánh huyện Đậu, để vạn toàn tất nhiên phải mang đủ binh mã còn lại đi, như vậy kinh thành sẽ không có ai, mà thật sự triền đấu ở huyện Đậu thì có khả năng sẽ khiến thím gặp nguy hiểm, mà địa bàn ở kinh thành này cũng mất.....

Đây thật là, thật là không phải việc bọn họ có thể làm chủ.

"Đã nói mà, nàng ta thật là xấu xa." Lão Hồ hô lên.

Tiếng cười vang lên khắp phòng.

"Mặc kệ nàng ấy xấu xa như thế nào." Võ Nha Nhi nhàn nhạt nói: "Nàng làm nhiều việc vì Chấn Võ quân như vậy, tương lai nhất định ta sẽ hậu táng cho nàng."

Nàng bắt cóc mẫu thân hắn, áp chế bắt hắn phải làm đông làm tây, coi hắn như người thiện tâm.

Hắn sẽ để cho nàng thấy thiện ý của hắn, chờ tới khi nàng chết, sẽ khắc lên bia mộ của nàng, còn quá kế cho nàng một đứa con trai để hương khói của nàng bất diệt.

...

...

Đám Trung Hậu nhìn chằm chằm trong thành, ngoài thành 3 ngày, xác nhận chỉ có tin binh đến rồi lại đi, còn những người khác trong Chấn Võ quân thì vẫn trước sau như một, lúc này tim Trung Hậu mới dám thả lỏng một chút.

"Đại tiểu thư lừa thành công." Nói xong, hắn phì một cái sửa lại: "Đại tiểu thư thuyết phục Võ Nha Nhi thành công."

Cũng có người giữ thái độ nghi ngờ và bất an: "Ở kinh thành, Chấn Võ quân cũng không có nhiều người, bọn họ không thể cũng không dám động, ai biết bọn họ dặn dò, sắp xếp cho tin binh cái gì. Có thể nói bên đại tiểu thư bây giờ toàn là người của Võ Nha Nhi, ta cảm thấy hẳn là nên dùng bọn Trung Tề."

Trung Hậu ngồi xổm ở cửa, cắn răng nói: "Dù không có bọn Trung Tề đi nữa, một khi Chấn Võ quân rời kinh, rơi vào trong tay của chúng ta rồi thì đừng nghĩ dễ dàng lật trời được, có đại tiểu thư ở mà."

Giống như trước kia, mặc kệ là chuyện gì, trong lòng chỉ cần nghĩ có đại đô đốc ở thì sẽ vững tâm. Tuy rằng trước mắt trong lòng bọn họ đại tiểu thư còn chưa bằng đại đô đốc, nhưng mà.....

"Những ngày này, mọi việc đại tiểu thư làm đều chưa từng thất thủ." Trung Hậu đứng dậy nói.

Đám đàn ông trong sân gật đầu, tuy rằng bọn họ không hiểu vì sao nàng lại làm những việc này, đặc biệt là dùng danh nghĩa của Chấn Võ quân, nhưng cho đến này nàng an ổn, Kiếm Nam đạo an ổn, đại công tử bình an, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Lại có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, cùng với tiếng binh khí, áo giáp va chạm vào nhau, thanh âm này đã không còn xa lạ nữa, gần đây toàn bộ kinh thành đều có binh mã qua lại.

Có người lách vào.

"Lại một đám binh mã nữa tới, hiện tại khắp nơi đều là binh mã." Hắn nói. "Triều đình đang nghĩ gì vậy nhỉ? Không nhanh ra lệnh cho bọn họ ngay tại chỗ đánh trả phản quân, gọi vào kinh thành để làm gì."

"Đương nhiên là bảo vệ hoàng đế." Trung Hậu nói. "Nhiều binh mã như vậy bảo vệ xung quanh kinh thành cũng có tác dụng khiến tặc quân kinh sợ đúng không."

Không biết An Khang Sơn có sợ hay không.

Nhìn binh tướng xếp liệt trận đứng trang nghiêm dưới bậc thang phủ kín toàn bộ hoàng thành, Thôi Chinh và đám triều quan cảm thấy cực kỳ chấn động. Bọn họ đã rất lâu không gặp Vệ quân mà chỉ thường thấy cấm quân.

So với cấm quân tinh xảo thì binh bào và diện mã của các cánh Vệ quân thô kệch và tục tằng hơn nhiều, nhưng thô ráp lại tăng phần hung hãn.

"So với đám binh lính tại kinh thành như chó nhà ẽo uột thì đám người này tựa như linh cẩu nuôi thả." Một quan viên đứng bên người Thôi Chinh thấp giọng nói: "Bọn họ mới là người có thể chiến đấu với An Khang Sơn kẻ lang sói vong ân phụ nghĩa kia."

Đám quan viên sôi nổi gật đầu.

Phía trước, có mấy quan tướng đang bước tới, áo giáp và binh khí va chạm kêu vang, họ cúi người: "Chúng thần hộ giá, tới muộn."

Thôi Chính cho bọn họ đứng dậy, miễn đại lễ, rồi nói lời khen thưởng những binh sĩ này. Sau đó đối xử bình đẳng, mời quan tướng tham gia yến hội.

Hoàng đế đã không lên triều, chỉ có yến hội ca cũ mới có thể khiến ngài xuất hiện trước mặt người khác, ngồi một chút. Và cũng chỉ có vậy cũng khiến đám quan tướng chưa từng gặp hoàng đế mới có thể nhìn thấy bệ hạ, mới đạt được vinh quang mà chưa bao giờ có.

Nhưng khiến hắn ngoài ý muốn là, lần này nhóm quan tướng trước mặt không vui vẻ tạ chủ long ân, mà nói:

"Tướng gia, việc yết kiến bệ hạ hay yến hội gì đó không cần gấp." Một quan tướng với khuôn mặt đỏ ửng, râu ria rồm xoàm nói: "Hiện giờ tặc quân công thành, chiếm đất, tàn sát bừa bãi bá tánh. Việc đánh lui bọn chúng mới là quan trọng, chờ chúng ta đắc thắng gặp bệ hạ cũng không muộn."

Vẻ mặt Thôi Chinh nghiêm túc: "Nói rất đúng, lo lắng của các ngươi rất đúng."

Có quan viên ở bên cạnh giải thích: "Hiện tại là lúc thích hợp để gặp bệ hạ, ngài nhìn thấy các ngươi ở đây mới an tâm được."

Tầm mắt của quan tướng mặt đỏ chuyển sang nhìn vị quan viên kia: "Nói đến an tâm, ti chức có câu không biết có nên hỏi hay không."

Quan tướng tới lần này thoạt nhìn không hề hiền lành, Thôi Chinh ngăn vị quan viên đang không vui kia lại, đã đến nước này, không cần so đo với đám võ tướng th,ô tục, vô lễ.

"Mời nói." Hắn ấm áp đáp.

Quan tướng kia nhìn vào mắt những người đi cùng, như được cổ vũ, hắn thẳng sống lưng nói: "Việc quân phí lúc trước còn chưa được giải quyết."

Quân phí? Bọn quan viên ở đây kinh ngạc nghĩ, lúc này rồi còn nói về vấn đề này ư?

Có quan tướng kia dẫn đầu, mấy người khác cũng sôi nổi mở miệng.

"Đúng là vì quân phí cho nên mới có nạn binh hỏa, triều đình bảo rằng sẽ tra xét, mọi người chúng ta đều đang chờ đợi kết quả đấy."

"Không biết có phải Tuyên Võ đạo thiếu quân phí hay không nhưng thật ra chúng ta lúc nào cũng thiếu quân phí. Dù đang đứng trước mặt tướng gia ta cũng không sợ, Quan sát sử của chúng ta đã nuốt hết toàn bộ tiền bạc."

"Cũng không chỉ đơn giản về quân phí, đám chúng ta vất vả tham gia quân ngũ những đám đại nhân ở trên luôn gây khó dễ."

"Các huynh đệ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, binh phục trên người này đã 5 năm không được đổi."

"Lúc trước chúng ta cũng hỏi qua bao giờ được phát lương thảo, quân nhu và quân công phong thưởng, thượng quan nói triều đình không có tiền."

"Nhưng chúng ta cũng nghe nói, có những kẻ xa xỉ đến cỡ nào."

"Không nói những điều khác, trên đại kỳ của Phạm Dương quân viết những cái tên mà ai ai cũng có thể thấy được."

"Không sợ đắc tội tướng gia, bên ngoài không ít binh sĩ đều cho rằng dòng chữ viết trên đại kỳ kia không có vấn đề gì cả."

An Khang Sơn xuất binh vào kinh, trên cờ có liệt kê tội trạng của Toàn Hải và La thị, hiệu lệnh thiên hạ thanh quân trắc.

Thanh quân trắc khác với tạo phản.

Vài lời đầu tiên có thể nhẫn nhịn, nhưng tới đây thì không thể rồi, một vị quan viên giận tím mặt hô: "Lớn mật, lời này của các ngươi có ý gì?"

Trước mặt văn thần, võ tướng luôn thấp đầu hơn, đột nhiên bị quát như vậy, mấy võ tường im lặng, nhưng chợt quan tướng mặt đỏ hít sâu một hơi, hiện tại đã khác xưa rồi.

"Tội nghiệt của Toàn Hải đã có nhận định, triều đình cũng đã tru sát và chiêu cáo thiên hạ." Hắn nhìn đám quan lớn mặc hồng bào, chất vấn. "Vậy thì lời của An Khang Sơn nói có phải là đúng hay không?"

- --------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio