Đệ Nhất Hầu

chương 195

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

195. Minh và ám có mấy phen giao hội.

Hàn Húc đi trên đường, ngoại trừ có thanh niên kia làm tùy tùng thì còn có thêm 2 binh sĩ.

Hiện giờ, Hàn Húc là điểm sáng trong thành, hắn xuất hiện ở đâu thì lập tức sẽ hấp dẫn dân chúng, thấy có thêm 2 binh sĩ lại nhìn hành trang và ngựa theo sau, tức khắp dân chúng bất an.

"Hàn đại phu phải đi à?" Mọi người sôi nổi dò hỏi.

Lúc trước, ngoài tự giới thiệu mình là gián nghị đại phu thì hắn còn dùng thân phân Thứ sử được phái đến Kiếm Nam đạo để xử lý sự vụ, cho nên chỉ là đi ngang qua Dĩnh Trần.

"Không phải ta phải đi." Hàn Húc giải thích với dân chúng. "Ta đi mời binh mã về cùng nhau bảo hộ Dĩnh Trần."

Lời giải thích này khiến dân chúng càng thêm bất an, hiện tại binh mã đâu có dễ mời.

Nhìn thấy dân chúng kinh sợ bất an, tri phủ tới tiễn đưa cũng thấy bất đắc dĩ. Lúc trước, khi ở phủ nha hắn từng kiến nghị để Hàn Húc lén ra khỏi thành, đừng để dân chúng biết đối phương rời đi, càng đừng nói cho mọi người biết đi đâu miễn cho dân tâm bất an.

Nhưng người này lại không nghe.

"Lúc này, lấp kín lỗ tai, bịt kín đôi mắt của dân chúng mới khiến họ bất an." Người này nói. "Bọn họ biết hướng đi của bản quan mới có thể an tâm, huống chi đây chỉ là đi thỉnh binh về."

Thỉnh binh là chuyện tốt, đúng là có thể trấn an nhân tâm, mặt mày tri phủ ủ ê nói: "Nếu không thỉnh được thì sao?"

Như vậy, ngược lại sẽ khiến dân chúng càng thêm kinh hách, khí thế mới ngưng tụ lại một chút cũng sẽ tán loạn mất.

Hàn Húc với dáng người đĩnh bạt, nói năng khí phách: "Đại Hạ đã tới thời khắc nguy cấp nhất rồi, bản quan tin tưởng có vô số danh tướng nguyện ý bình phản loạn, định gian sơn, lập công trạng để Đại Hạ ta trở về thái bình thịnh thế."

Những lời mà văn sĩ trung niên thân không mặc giáp, eo không đeo đao này nói ra khiến rất nhiều quan lại trong phủ nha hai mắt sáng ngời. Bọn họ vẫn luôn ở trong thái bình thịnh thế, nhưng thịnh thế trước đó đến như thế nào bọn họ không có liên quan. Hiện tại, đột nhiên loạn thế, nếu lại đến thịnh thế thì công tích của bọn họ sẽ được sách sử nhắc tới.

Tri phủ bị thuyết phục không phản đối nữa: "Vậy ngài nên mang thêm binh mã đi."

Hàn Húc cười ha ha: "Ta đi thỉnh binh, sao có thể mang binh mã."

Được rồi, văn nhân có một bầu nhiệt huyết, cốt cách thanh tranh không sợ sinh tử, không sợ phải đối diện với thiên quân vạn mã. Huống chi, hắn nói cũng đúng, một mình đi thỉnh binh mới mang nhiều thành ý, tri phủ không nhiều lời nữa, chỉ nói thầm "hy vọng hết thảy có thể thuận lợi".

Nhất định sẽ thuận lợi, biểu tình của hai gã quan viên xếp hàng cùng Tư mã đứng sau tri phủ có vẻ rất vui mừng.

Bọn họ liếc nhau, nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương. Đương nhiên, thịnh thế sẽ lại đến, nhưng hoàng đế đã chết, binh mã của Đại Hạ trước mặt phản quân An Khang Sơn không chịu nổi một kích, trông cậy vào hai đứa con trai của Hoàng đế để nghênh đón thịnh thế ư, còn không bằng chờ mong An Khang Sơn càng thiết thực hơn.

Tri phủ yếu đuối lúc nào cũng sợ hãi không quá đáng sợ, khuyên một câu là có thể dẫn theo toàn bộ thành Dĩnh Trần ra ngoài đầu hàng. Ai biết, kết quả gặp phải Hàn Húc, dăm ba câu đã mê hoặc được tri phủ và dân chúng, tức khắc biến trị an của phủ thành chặt chẽ như thùng nước.

Hoàng đế đã chết, người kinh thành còn phải tháo chạy, phản quân bên Lương Thành thì không ngừng tăng lên, những nơi khác đầu hàng càng nhiều, có tin tức nói rằng An Khang Sơn sắp tới Tuyên Võ Đạo rồi. Sau đó, sẽ từ nơi này đánh thẳng về kinh thành, chờ tới khi đại quân tới, bọn họ dù có đầu hàng thì cũng mang tiếng là khiếp sợ uy phong, vậy thì không bằng hiện tại chủ động mở đường cho An đại đô đốc vớt vát chút công lao.

Vu Phi kia còn không phải là phiền toái à, nói là muốn đoạt lại Lương Thành, nhưng lại hạ trại ở Nê Thủy Cốc. Nơi đó là pháo đài phải đi qua mới đi vào được kinh thành, rõ ràng đây là muốn ngăn trở đường của An Khang Sơn.

Có tận hai cái phiền toái, vậy thì để cho 2 cái này tự chém giết nhau đi.

Biệt giá* và Tư mã thu tầm mắt liếc nhau, rồi lại lần nữa nhìn theo bóng dáng đám người Hàn Húc đang sải bước ra phủ thành bước lên lưng ngựa. Tầm mắt của bọn họ không nhìn vào Hàn Húc mà nhìn về phía một tiểu binh đen gầy bên người hắn.

*Biệt giá, Tư mã đều là chức quan phía dưới tri phủ.

Nhận thấy có tầm mắt đang nhìn, tiểu binh nhỏ gầy kia quay đầu lại, nắm chặt thanh đao trước người, rồi lộ ra một nụ cười kiên quyết.

...

...

"Hai tên gia hỏa trong thành Dĩnh Trần nói như vậy thật à?" Hà Càn nằm trong đại đường của đạo phủ Lương Thành hỏi.

Chiếc ghế dựa to rộng của tiết độ sứ Tuyên Võ đã bị hắn bổ nát, mang đi đốt, giờ thì trải chiếu ngồi trên mặt đất, trên người còn mặc cả áo giáp ngồi bệt cũng không chê nóng.

Lúc này, tay hắn đang vịn đầu, mắt thì nhắm nghe mấy gã quan tướng cấp dưới nói chuyện.

"Đúng vậy, hai người kia nói có cách để giết Vu Phi." Một gã quan tướng nói. "Còn bảo chúng ta mang binh mã tới, chỉ cần nhấc tay cũng có thể đánh tan."

Hà Càn ngồi dậy, buông tay xuống lộ ra một bên mắt bị băng bó, nghe thấy cái tên Vu Phi, mắt hắn lại bắt đầu đau.

Từ khi vào Tuyên Võ đạo, hắn vẫn luôn nhẹ nhàng, binh mã, quan phủ kẻ thì trốn kẻ thì đầu hàng, hắn cực kỳ thuận lợi chiếm được đạo phủ. Về sau chỉ cần ngồi trong đạo phủ thì chẳng cần phải đi ra ngoài đánh giặc nữa. Đám binh mã ở các châu phủ sẽ tự mình chạy tới đầu hàng, hay trở thành tặc quân tự đánh giết nhau, hoặc là chạy trốn ra khỏi Tuyên Võ đạo không biết đi nơi nào.

Cứ như vậy chờ binh mã của đại đô đốc tới, Tuyên Võ đạo này đã như chỗ không người.

Nhưng đột nhiên mọi việc lại trở nên không thuận lợi, đầu tiên là xuất hiện một gã Hàn Húc tới Dĩnh Trần, một nơi quan trọng giống như Lương Thành. Ngay sau đó Nê Thủy Cốc lại bị Vu Phi chiếm cứ.

Hà Càn tự mình mang binh đi vây giết Vu Phi, không nghĩ rằng, toán binh Phong Uy Quân này thực sự vẫn còn uy phong, Vu Phi có thể bổ ra một con đường thoát khỏi binh mã của hắn, còn có thể bắn một mũi tên trúng mắt hắn.

"Tên thất phu Vu Phi kia." Hắn duỗi tay đè lại một bên mắt giật giật đau, cắn răng, gằn lên tàn nhẫn: "Vừa âm hiểm, vừa hung ác, lại đa nghi, còn có một chút công phu vậy ai có thể dễ dàng giết hắn đây? Hai gã cẩu quan kia đừng hòng lừa gạt ta."

"Hàn Húc." Một gã văn lại nói ra cái tên này. Thân thể kẻ này quả là đơn bạc khi đứng trong đám võ quan hùng tráng mặc giáp đeo đao. Gã thấp giọng nói vài câu khi Hà Càn đưa tai lại gần.

Con mắt còn lại của Hà Càn sáng lên, vỗ tay cười ha ha: "Được, được lắm, thật sự rất hay." Hắn lại chỉ vào văn lại, tựa hồ như đang tán thưởng lại tựa như sợ hãi: "Đám gia hỏa không dám cầm dao các ngươi quả là tàn nhẫn."

Văn lại cúi người thi lễ, vui lòng thừa nhận: "Nguyện vì đô đốc và đại nhân sử dụng."

Hà Càn đứng dậy, áo giáp và đao kiếm va chạm vào nhau: "Hiện tại ngươi có thể tạm nghỉ ngơi ở đây, chờ bổn tướng đi cắt lấy đầu của Vu Phi."

Đám quan tướng trong phòng hò reo hô ứng.

...

...

Nê Thủy Cốc cũng không quá gần, Hàn Húc cưỡi ngựa tới gần thì sắc trời đã đen. Cả đường đi chỉ thấy hoang vắng, tiêu điều chứ không gặp được loạn binh.

Sau khi đánh giá sơn cốc phập phồng như dòng nước sông này, không thể nhìn ra được bóng đêm bao phủ và che giấu một đội binh mã bên trong mình nó, Trung Lý âm thầm lo lắng nói:

"Nơi này dễ thủ khó công."

Hàn Húc nắm dây cương hỏi: "Du hiệp cũng sợ hãi và khiếp đảm à?"

Lời này khiến vị du hiệp hổ thẹn, hắn thẳng sống lưng:

"Chẳng qua cũng chỉ là chết mà thôi."

Hàn Húc cười: "Chúng ta tới đây đâu phải đi chịu chết, đừng căng thẳng như vậy." Dứt lời hắn chạy trước vào sơn cốc.

Bóng đêm che giấu cái cau mày của Trung Lý, không có người nào muốn chết cả, nhưng mà chỉ sợ người khác muốn hắn chết mà thôi, sau khi hoàng đế băng hà, nhân tâm thế đạo này đã trở nên quỷ dị.

Nhìn về phía người đang chạy phía trước, Trung Lý lại lần nữa nghĩ có nên cắt lấy đầu của đối phương hay không.

Nhiệm vụ của hắn là theo dõi người này, hắn vẫn luôn cho rằng đại tiểu thư muốn diệt trừ Hàn Húc, để hắn không gây ảnh hưởng tới việc chưởng quản Kiếm Nam đạo của đại công tử.

Lúc trước, hoàng đế còn ở, triều đình vững vàng, giết Hàn Húc sẽ gây ra phiền toái lớn, hơn nữa giết người này thì sẽ có người khác tới, cho nên không dễ dàng động thủ.

Nhưng hiện tại không như trước nữa, hoàng đế đã chết, triều đình rối loạn, Hàn Húc chết trên đường cũng không ai để ý. Triều đình cũng không rảnh lo phái quan viên tới Kiếm Nam nữa.

Vì An Khang Sơn đột nhiên phản loạn, tin tức của hắn với Kiếm Nam bị chặt đứt, tới Dĩnh Trần mới liên hệ được với Nguyên Cát, gửi tin tức cũng nhắc tới việc có nên động thủ hay không, nhưng Nguyên Cát còn chưa đáp lời, trước khi có chỉ thị chuẩn xác từ đại tiểu thư, hắn không thể động thủ.

Trung Lý vỗ đầu ngựa một cái, con ngựa lập tức chạy như bay, đuổi theo Hàn Húc, đi bên cạnh người này không xa không gần không rời không bỏ.

- ---------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio