Đệ Nhất Hầu

chương 243

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

243. Người xưa, lúc này mới.

Khi ở trên phố, Lý Minh Lâu bị hoảng sợ, bởi nàng không thể nghĩ đến việc chỉ liếc mắt một cái lại thấy được Khương Lượng và Lưu Phạm.

Tuy rằng so với lúc quen biết ở đời trước thì họ trẻ hơn vài tuổi, Khương Lượng không béo như trước, mà thân hình Lưu Phạm thoạt nhìn không hề cường tráng như lúc đó, nhưng diện mạo không khác nhau là bao, thậm chí còn càng thêm tang thương....

Khi nàng quen biết bọn họ thì họ đã là môn khách của Hạng gia.

Môn khách và du hiệp về bản chất là giống nhau, bởi Đại Hạ an ổn mấy trăm năm bọn họ không có nơi sinh tồn, cuộc sống rất khó khăn.

Khi chiến loạn bắt đầu, môn khách mới lại xuất hiện và cũng thịnh hành hơn, thứ nhất là rất nhiều võ tướng cầm quyền đều cần có phụ tá, thứ hai là rất nhiều văn nhân bị loạn thế đánh vỡ cuộc sống yên ổn. Những người dựa vào nhà đế vương cùng với đọc sách thánh hiền đã không còn đất dụng võ, không thể không tìm kiếm một con đường sống khác.

Loạn thế cũng là cơ hội cho rất nhiều người, loạn thế hiện anh hùng, mặc kệ là văn nhân hay võ tướng thì trong xương cốt bọn họ đều cất giấu hùng tâm bừng bừng.

Sau khi loạn thế 4-5 năm, các đại tướng quyền trọng binh nhiều, môn hạ tụ tập dưới trướng ít nhất cũng phải mười mấy người, thậm chí mấy trăm người. Mà rất nhiều hào tộc thế gia cũng nuôi dưỡng không ít, để phân tích đại thế trong thiên hạ cũng như hướng đi của các đại tướng nhằm nắm giữ thời cơ cho gia tộc.

Dĩ nhiên, lúc đó bên người Lý Minh Ngọc cũng có mấy chục môn khách, nàng cười tự giễu, những kẻ đó đều do Hạng Vân tìm tới.

Cũng thật kỳ lạ, việc đơn giản như vậy, chiếm cứ một cách t.ần trụi như vậy mà lúc ấy tại sao không thể nhìn ra được nhỉ? Tại sao thật sự coi kẻ kia như người một nhà chẳng phân biệt của người của ta, thật đúng với câu, "Chỉ duyên thân tại thử sơn trung". [trích trong bài Đề Tây Lâm Bích - Tô Đông Pha]

Một tiếng vang nhỏ truyền ra đánh gãy sự xuất thần của Lý Minh Lâu, nàng nhìn vào trong phòng, thấy Khương Lượng dựa vào bàn, khuỷu tay giả bộ vô tình đẩy ngã chén trà, nhưng trước khi rơi xuống Lưu Phạm đã kịp thời đỡ lấy.

"Lão muốn làm gì?" Lưu Phạm tức giận gằn nhỏ: "Bỏ cái bộ dạng người đàn bà đanh đá đi, dù cho quăng đổ ly cốc, đâm ngã cái bàn, ta cũng sẽ không làm mấy việc mất mặt như lão đâu, chúng ta không đánh nhau đó là không đánh nhau, đây là điều muốn để vị Võ thiếu phu nhân này thấy rõ, hiểu chưa."

Tay Khương Lượng dựa vào bàn, chỉ Lưu Phạm: "Thanh niên như ngươi thật hồ đồ, ngươi nói đi chúng ta đánh ở bên ngoài rồi vào trong lại đánh, sau đó Võ thiếu phu nhân trách phạt một chút, tiếp đó đứng ra hoà giải thì mọi người cùng vui không phải tốt à? Hay muốn để chuyện này thành hiểu lầm, Võ thiếu phu nhân làm sai, sau đó xin chúng ta rồi cung kính có lễ đưa chúng ta ra thì tốt hơn?"

Lưu Phạm lập tức hiểu ý của lão, sắc mặt chính trực nói: "Võ thiếu phu nhân biết sai mà sửa mới là thần tiên."

Khương Lượng lắc đầu: "Thần tiên thì cũng phải có ba phần trần tục, huống chi cũng phải xem xét yêu thích của dân chúng, nào có ai muốn nhìn thần tiên phạm sai lầm đâu."

"Ta không nhìn được dáng vẻ này của lão đấy, lão còn có phải người đọc sách nữa hay không?" Lưu Phạm nói, rồi nhíu mày. "Dù là tượng đất cũng có tính tình không phải à"?"

Lưu Phạm nhìn lão giả lùn hơn mình một cái đầu: "Lão già rồi sợ phiền phức sao? Lão không tranh cãi, không để ý nổi giận không đâu à? Vậy sao lão còn xốc bàn của ta? Còn đoạt mối làm ăn của ta?"

Khương Lượng cười hắc hắc, thuận tay nâng chén trà thổi thổi hơi nóng: "Đương nhiên là vì ta không sợ ngươi nha."

Xụp một tiếng, uống ngụm trà.

Trà thật ngon, hơn nữa được đựng trong cái ly lớn như vậy, cầm uống quả thật có loại cảm giác vô cùng thích hợp.

"Lão đừng...." Lưu Phạm cả giận.

Vừa định há mồm nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng cười, sau đó một người vô thanh vô tức xuất hiện ở cửa. Khương Lượng buông chén trà xuống, thân mình Lưu Phạm càng đứng thẳng tắp. Tầm mắt hai người cùng nhìn về nữ tử đang đứng ở cửa, nàng mặc váy áo màu trắng, thêu hoa màu vàng nhạt, phảng phất như tiên khí quanh quẩn lại như những đóa hoa nở rộ vào mùa xuân.

Nàng nhìn bọn họ, khóe miệng mỉm cười, ngay sau đó ý cười thu lại, hoa xuân héo tàn.

"Võ thiếu phu nhân." Khương Lượng cúi sâu thi lễ, còn Lưu Phạm chỉ qua quýt chắp tay.

Lý Minh Lâu rảo bước đi vào, lướt qua bọn họ ngồi xuống giữa phòng. Hai nữ đồng khoảng 6-7 tuổi đi theo sau, vừa ngây thơ vừa mờ mịt, sợ hãi mới lạ. Hai đứa nhỏ nỗ lực muốn làm gì đó, nhưng lại không biết nên làm như thế nào, cuối cùng chỉ biết cẩn thận sửa sang lại chỉnh tề góc váy cho Lý Minh Lâu khi nàng ngồi xuống.

"Đi tìm các ca ca chơi đi." Lý Minh Lâu chờ hai đứa nhỏ làm xong mới nói.

Hai nữ đồng thưa dạ, vì trong phòng có người lạ nhìn chằm chằm nên càng thêm căng thẳng, đi cũng không biết cách đi, nên dứt khoát lạch bạch chạy nhanh ra ngoài.

Khương Lượng và Lưu Phạm lăn lộn ngoài đầu đường đã lâu, cũng biết đám người hầu cận bên người Võ thiếu phu nhân gần đây đều đã tới quân doanh tràn đầy binh lực, nên cần phải tìm người hầu hạ mới. Nhưng không cần tìm người lớn, nói là hiện giờ đang cần người làm việc, người trưởng thành nên đi làm những việc hữu dụng hơn, bởi vậy chỉ cần những đứa nhỏ khoảng 10 tuổi, nên chọn lựa khoảng 10 đứa cô nhi đưa vào hậu trạch phủ nha.

Nhưng nhỏ như vậy thì có thể làm gì? Hơn nữa đều là trẻ con nhà nghèo khổ, không ai dạy dỗ, không hiểu quy củ, đừng nói là hầu hạ người, tựa chăm sóc bản thân cũng chẳng thể làm tốt.

Đây mà là tìm người hầu hạ à? Đây là tìm cô nhi để nuôi dưỡng ấy, đúng không.

Khương Lương và Lưu Phạm khẽ liếc nhìn nhau.

Thần tiên từ bi ư?

Làm bộ cho mọi người xem à?

Ánh mắt hai người giao hội một chút rồi nhanh chóng tách ra.

"Quấy nhiễu thiếu phu nhân rồi." Lưu Phạm nhanh nhẹn dứt khoát mở miệng trước, hắn nhìn nữ tử ngồi ngay ngắn kia. "Đây là hiểu lầm."

Khương Lượng bước lên muốn nói gì đó nhưng chợt nhớ trong tay còn cầm ly trà nên lại vội lui về buông xuống, trong chớp mắt trì hoãn này, Lý Minh Lâu đã mở miệng trước.

"Lời vừa rồi của hai người, ta đều nghe được." Nàng nói.

Khương Lượng buông chén trà xuống, xoay người nói: "Thiếu phu nhân, nếu người đã nghe được thì người cho rằng chuyện này tiếp theo sẽ như thế nào? Nếu hai ta mắc sai lầm thì người phạt đi, mà nếu người sai rồi thì chúng ta xin tạ lỗi."

Lưu Phạm không nói gì, biểu tình trên mặt khá phức tạp. Tuy rằng hắn ấp ủ một bầu nhiệt huyết nhưng không phải đồ ngốc, vừa rồi hai người nói chuyện lớn tiếng như vậy đó là để cho người bên ngoài nghe được.

Ở trong nhà người ta, sao có thể ngăn được vách tường có tai.

Lý Minh Lâu nhìn Khương Lượng, một lần nữa nở nụ cười. Người này thật sự đã đem những biểu đạt giả dối bộc lộ một cách dứt khoát, nhanh nhẹn và bằng phẳng. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng đời trước hai người họ làm thế nào lại bị sắp xếp làm phụ tá cho mình.

"Hạng lão thái gia, ngài muốn chúng ta kể chuyện xưa cho nàng ấy nghe hay là phụ tá? Ngài bảo chúng ta làm thế nào thì chúng ta làm thế đó.

"Ta muốn các ngươi vừa là người kể chuyện vừa là phụ tá cho nàng."

Vì vậy bọn họ mới kể về những chuyện đã phát sinh qua rồi giảng giải cho nàng nghe.

"Hai người là người ở đâu? Tại sao lại đến nơi này?" Lý Minh Lâu hỏi.

Nàng không định đi thẳng vào vấn đề à? Khương Lượng và Lưu Phạm lại liếc nhau, rồi thưa bẩm không hề giấu giếm lai lịch của bản thân. Lưu Phạm đến kinh thành cầu học, Khương Lượng thì làm tiên sinh tư thục ở kinh thành, bọn họ không hề quen biết nhau.

Khi binh biến xảy ra bọn họ trốn ra khỏi kinh thành, một người quê ở Dịch Châu, một người quê ở Hằng Châu. Đây đều là những nơi mà quân Phạm Dương đi qua, khi mà An Khang Sơn dấy binh làm loạn, tuy có nhà nhưng không thể về. Cả hai đều lang bạt, bôn ba không có mục tiêu, vốn dĩ là muốn đi về phía tây, cụ thể là phủ Thái Nguyên để tránh chiến loạn cầu một con đường sống, nhưng nghe thấy phủ Quang Châu có Chấn Võ quân bảo vệ dân chúng, mà nơi này thì gần hơn cho nên mới đến cậy nhờ.

Việc tốn sức không thể làm được, mỗi ngày ngửa tay múc cháo thì lại cảm thấy hổ thẹn nhục với văn nhã, cho nên mới bày bàn viết giúp thư từ kiếm tiền sống tạm ở trên phố, âu cũng coi như là tự lực cánh sinh.

"Loạn thế người người ly tán, theo đạo lý thì không có người nào muốn viết thư cả, mà có viết cũng không có cách nào gửi đi được." Khương Lường cười ha ha. "Đây ít nhiều gì cũng nhờ phu nhân cho mở cửa buôn bán, đối với thương nhân thì buôn bán lớn cũng làm mà nhỏ cũng làm, mang thư từ, tin tức hỏi thăm thân nhân đều trở nên dễ dàng."

Lão xương cốt kia đúng thật là cực kỳ xảo quyệt, mồm mép nịnh nọt. Lưu Phạm không muốn nhìn lão nữa, nên tiếp lời: "Cho nên buôn bán cũng không tệ lắm, vì không tồi đương nhiên không có khả năng chỉ có một người làm, thiên hạ này đồng hành đều là oan gia, hai chúng ta khó mà tránh khỏi có vài câu tranh chấp, khiến thiếu phu nhân bị quấy nhiễu, chúng ta thất lễ rồi."

Chỉ là thất lễ không phải bọn họ sai.

Lý Minh Lâu không hề để ý, dù là nịnh nọt hay không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng không hề quan tâm vì sao lại đánh nhau, thật ra nàng chỉ muốn hỏi lai lịch của bọn họ.

Xem ra, đời này, vì nàng nên xảy ra dị biến, khiến cho hai người vốn lưu lạc đến phủ Thái Nguyên lại đi tới phủ Quang Châu, ở kiếp trước có phải họ cũng bày bàn viết thư ở ngoài đường phố hay không, chi tiết này rốt cuộc không thể biết rõ được nữa.

"Ta đã biết." Nàng gật đầu, nhìn hai người. "Ta không muốn nghĩ chuyện này nên làm như thế nào, không bằng hai người ngẫm lại có thể làm được gì đi."

Này là có ý gì? Hai người kia lại liếc nhau, từ lúc xuất hiện đến giờ những lời Võ thiếu phu nhân nói thật kỳ lạ, hai người họ không theo kịp...

"Người đâu." Lý Minh Lâu không nhiều lời nữa.

Có hai nam đồng khoảng 8-9 tuổi chạy từ bên ngoài vào.

"Mang hai tiên sinh này về chỗ ở của bọn họ đi." Nàng nói.

Lưu Phạm còn muốn nói gì đó nhưng Khương Lương đã nháy nháy mắt với hắn, hai người lập tức văn nhã thi nhiên không kinh không hoàng đi theo hai nam đồng ra ngoài.

Trên đường, Lưu Phạm muốn hỏi thăm chút gì đó từ miệng hai đứa nhỏ nhưng kết quả chỉ uổng phí công phu, hai nam đồng này hỏi gì cũng không biết.

"Đồ ăn sẽ do chúng ta đưa tới."

"Cần thêm gì cũng nói với chúng ta."

Bọn họ chỉ biết nói vài câu này, sau đó thì lạch bạch chạy mất.

"Dùng người sai bảo như đám tiểu đồng cái gì cũng không hiểu như này quả thật cao minh." Khương Lượng đứng ở mép giường,.ve đệm chăn mềm như bông. "Cái gì chúng cũng không biết cho nên sẽ không lỡ lời bị người nghe thấy."

Lưu Phạm chẳng có tâm tình tự hỏi điều này, hắn ngồi xuống nhìn kệ sách, gian phòng bày một cái kệ phía trên xếp đầy sách, trên án thư còn có cả giấy và bút mực, đầy đủ hết.

"Nàng định làm gì?" Hắn hỏi. "Nàng bảo "chúng ta muốn làm gì" là sao?"

Khương Lượng ngồi xuống giường, cảm thụ sự mềm mại và ấm áp đã lâu chưa cảm nhận, mặt mày hớn hở nói: "Trước không bàn điều này, ngươi có phát hiện vị Võ thiếu phu nhân này có chút kỳ lạ hay không?"

"Nàng đương nhiên là kỳ lạ, không tên không tuổi đột nhiên xuất hiện vung ra một khoản tiền lớn, danh tiếng thần tiên, từ bi, đâu đâu cũng kỳ lạ cả." Lưu Phạm nói.

Khương Lượng xua tay: "Những cái đó chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, ý của ta là nàng đối với chúng ta, ngươi có phát hiện hay không, nàng đối với chúng ta..."

Lão tìm kiếm từ ngữ để miêu tả, tựa hồ như không biết nói thế nào, tựa hồ như nếu nói ra chính lão cũng không tin được.

"Rất quen thuộc."

Lưu Phạm nhíu mày: "Quen thuộc gì?"

"Chính là cảm giác, ở trước mặt chúng ta, nàng không hề tò mò, không hề thấy mới lạ hay câu nệ, lại thản nhiên cũng không phải loại thản nhiên kia...." Khương Lương tựa như đang suy tư mông lung lắm khiến cho những nếp nhăn trên mặt lão dúm dó lại hết. "Tóm lại, nàng ngồi đó, giống như vẫn luôn ngồi bên cạnh chúng ta, đối thoại không phải mới bắt đầu mà là vẫn luôn, vẫn đang tiến hành."

Lời miêu tả của lão già này đúng là khô cằn giống hệt khi viết thư vậy, Lưu Phạm khịt mũi, nhưng hắn suy nghĩ lại, cảm giác ấy à, đúng thật là có một chút...

Vài người có thủ đoạn cao minh khiến cho người khác cảm thấy thân thiết quen thuộc, nhưng người xa lạ vẫn là người xa lạ. Lần đầu tiên gặp mặt sao có thể giống người thân quen được.

"Hay nàng đã sớm nhìn chằm chằm chúng ta?" Hắn chỉ có thể nghĩ ra được vậy.

"Ta cảm thấy cũng đúng." Khương Lượng gật đầu, đưa tay vuốt râu. "Nhưng mà, vì sao nàng lại nhìn chằm chằm chúng ta? Chẳng lẽ bởi vì ta có phong thái thần tiên ư?"

- ---------------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio