Đệ Nhất Hầu

chương 250

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

250. Nói về việc trước mắt.

Tri phủ không thể cũng không dám ngăn cản những người này ra khỏi thành.

Nhìn thấy tri phủ lui bước, những người này cũng không hề hùng hổ doạ người, bọn họ là kẻ sĩ phong nhã có lễ có nghĩa.

"Nếu người quá nhiều khiến quan phủ khó xử thì chúng ta sẽ dựa theo lời đại nhân nói, đi thành từng nhóm thôi." Bọn họ hoà khí nói. "Phủ Quang Châu là nhà của chúng ta, chúng ta không muốn để châu phủ khó xử, dân chúng bất an."

Điền gia, Liêu gia nói được thì làm được, hiện tại người Điền gia đang ra khỏi thành, người Liêu gia chen chúc ngoài phố lập tức lui về.

Người Điền gia cũng không tập trung hết ở cửa thành nữa mà lùi lại, cứ cách một khoảng thời gian một nhóm người lại đi ra. Cưỡi ngựa, ngồi xe, gia súc vội vàng lôi kéo hành lý, tuy rằng vẫn sẽ dẫn tới chen chúc nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, cửa thành lập tức không ủng đổ nữa, nhưng...

"Bọn họ đi thành từng nhóm như vậy, ngược lại còn khiến khủng hoảng kinh sợ càng lan ra." Trường sử đứng ở cửa thành cười khổ.

Dù cho đi từng nhóm từng nhóm, nhưng mỗi khi thế gia đại tộc đi ra ngoài đều hấp dẫn người chú ý, một truyền mười.

Lúc trước tình huống ủng đổ ở cửa thành và chen chúc trên đường phố không phải ai cũng nhìn đến, việc ủng đổ kia chẳng qua sau một đêm là sẽ qua thôi, nhưng hiện tại đi từng nhóm như vậy thì mỗi ngày đều có người ra khỏi thành, mỗi người qua lại đều có thể nhìn thấy.

"Nhanh đến xem đi, đây là người của Liêu gia."

"Lời đồn không sai rồi, bọn họ đang chuyển nhà."

"Trời ạ, bọn họ muốn đi đâu?"

"Vì sao bọn họ lại rời đi?"

"Chẳng lẽ còn có nơi nào an toàn hơn nơi này của chúng ta à?"

"Hoặc là nơi này của chúng ta không còn an toàn nữa?"

Tiếng nghị luận tản ra theo từng nhóm người rời đi kia, đường phố càng thêm ủng đổ, dân chúng hoảng sợ bước đến ngăn đón dò hỏi.

Người Điền gia và Liêu gia không hề nói là do phủ nha hà khắc. Người bị ngăn lại hoặc được dò hỏi đều nói "không biết đây là do tộc trưởng quyết định", hoặc là nói dân cư châu phủ đông đảo, bọn họ không muốn đoạt cơ hội sống sót của bá tánh nữa. Đó là lời khách khí, còn không khách khí thì hàm súc nói phủ Quang Châu không còn thích hợp cho bọn họ sinh sống nữa.

Lời hàm hồ luôn là nguồn gốc dẫn đến sự nghi ngờ, không nói rõ có đôi khi còn làm người sợ hãi hơn.

Quan viên lớn bé ngồi đầy trong đại sảnh phủ nha, có người cau mày có người ủ rũ, có người tức giận, có người bi phẫn.

"Gì mà nghe theo lời đại nhân nói, bọn họ rõ ràng là cố ý."

"Bởi vậy, trong thành có vô số lời đồn đãi."

"Thiếu phu nhân và đại nhân hao phí bao nhiêu là tiền tài, binh mã tre già măng mọc dùng biết bao nhiêu máu thịt mới trấn an được dân chúng, để phủ Quang Châu cùng với một nửa Hoài Nam đạo vững vàng..."

"Bao nhiêu tiền hả? Đến bây giờ phủ Quang Châu hao phí tổng cộng số tiền...."

"Dư đại nhân, Dư đại nhân, đây là lời cảm thán, không phải bảo ngài tính toán hạn ngạch, ngài nhanh ngồi trở lại đi."

Chúng quan viên nghị luận sôi nổi, ngoại trừ vài cá nhân đang thất thần thì đề tài của mọi người đều xoay quanh việc Điền thị và Liêu thị rời khỏi phủ Quang Châu.

"Không chỉ là Điền Thị, Liêu thị." Một vị trầm giọng nói.

Lời này khiến đại sản đang ồn ào trở nên đình trệ.

"Ngoài thành...." Một người đứng trước dư đồ, đưa tay muốn chỉ điểm...

"Tại sao lại có hai tấm dư đồ?" Một thanh âm chen vào hỏi.

Mọi người cùng nhìn về một hướng, ở một góc đại sảnh, nơi đó không phải chỗ ngồi của mấy vị quan với chức vụ thấp kém mà là nơi Võ thiếu phu nhân ngồi.

Trước kia, không có người nào xem nhẹ Võ thiếu phu nhân cả, hiện tại lại càng không. Nàng không hề che đậy diện mạo, mặc váy cẩm y nhạt màu, chẳng cần phải trang điểm hay đeo châu thoa, mái tóc đen nhánh cùng khuôn mặt tuyết trắng của nàng đã là thứ hoa lệ nhất thế gian, không cần phối sức cũng có thể khiến nàng sáng rọi.

Võ thiếu phu nhân thường xuyên ngồi nơi đó, lúc này phía sau nàng còn có thêm hai người.

Một lão nhân tuổi đã quá nửa trăm với vẻ mặt nhìn thấu thế sự nhưng ánh mắt lại lén lút đảo quanh, một tráng niên với biểu tình kiệt ngạo nhưng không thể che giấu được dáng vẻ phù phiếm vô căn vô cơ, hai người đều mặc thanh bào.

Mọi người tò mò nhìn bọn họ, mà bọn họ cũng mờ mịt quan sát mọi người, tựa như không biết mình là ai, vì sao lại ở chỗ này, ở chỗ này làm gì.

Nghe náo nhiệt đến thất thần, Khương Lượng bật thốt ra lời, hỏi vấn đề cũng thật ngu ngốc, giống như đồ nhà quê chưa hiểu việc đời. Lưu Phạm ngồi bên cạnh hận đến ngứa răng, cảm thấy thật mất mặt.

Võ thiếu phu nhân không nói gì, ánh mắt vị quan viên kia cũng không chút coi thường đồ nhà quê mà còn nghiêm túc giải thích cho lão: "Tấm này là dư đồ của Hoài Nam chúng ta." Nói xong hắn còn chỉ chỉ sang một giá bình phong khác. "Nơi kia còn một tấm dư đồ, đó là dùng trong quân, dư đồ phủ Quang Châu."

Khương Lượng đứng dậy, chắp tay nói cảm tạ rồi ngồi xuống, vị quan viên kia tiếp tục nói.

"Tưởng thị ở Cố Nguyên, Phú thị ở Lượng thôn, còn có Tiêu thị ở Dương Châu, họ đến từ nơi khác đã mua một nửa Kỳ thôn." Hắn duỗi tay chỉ vào dư đồ Hoài Nam đạo. "Những nhà này cũng đang chuẩn bị khởi hành, đã thả ra tin tức."

Tri phủ ngồi giữa phòng thở dài nặng nề: "Hiện tại đã rõ ràng, những người này liên hợp lại với nhau."

Thế gia rời đi sẽ không chỉ có mấy nhà này, bọn họ đang lặng lẽ quan sát, chờ đợi thời cơ lửa cháy đổ thêm dầu.

"Phản ứng của dân chúng ra sao?" Tri phủ hỏi.

Chư quan trong phòng từng người đứng lên đáp lời, biểu tình và lời nói đều trầm trọng như nhau.

"Hôm qua có 130 người rời khỏi thành theo Liêu gia."

"Dân chúng tiến vào phủ Quang Châu theo danh sách hôm qua đưa tới đã giảm gần 300 người."

"Các thương nhân cũng rời đi, hơn nữa còn truyền tin tức ra ngoài, rất nhiều thương nhân đang trên đường tới đây lập tức lôi kéo hàng hoá chạy đi."

Đây mới là việc khiến người đau đầu nhất, các thương nhân hành tẩu bốn phương, là nhóm người có thể tản ra tin tức nhanh nhất.

Vị quan phụ trách quản lý các thương nhân đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với tri phủ: "Đại nhân, nếu còn như vậy thì bên trong phủ Quang Châu sẽ hỗn loạn mất."

Có ngươi khác cũng đứng lên thi lễ: "Đại nhân, hẳn là nên nói chuyện với đám thế gia đó."

Lại có rất nhiều người đứng lên nói nên nghe theo kiến nghị này, cũng có người đứng dậy phản đối.

"Đây là mục đích của bọn họ." Một viên quan cao lớn thô kệch nói. "Điều bọn họ muốn đó là phủ Quang Châu loạn lên, bức bách đại nhân cúi đầu với bọn họ, đó luôn là thủ đoạn của đám thế gia này."

Những quan viên ở đây đều rất quen thuộc với nó, người nói là vị quan chưởng quản đất đai, nhưng bởi vì phần lớn quan viên đều đến nơi khác nhậm chức, kẻ chân chính khống chế đất đai đó là các đại gia tộc kéo dài nhiều thế hệ ở địa phương. Đám quan viên mới đến nhậm chức trước hết là phải tới bái phỏng, thăm hỏi những gia tộc này, nhận được sự giúp đỡ của bọn họ mới có thể yên ổn cầm quyền, mọi người theo nhu cầu, ngươi tốt thì ta cũng tốt.

Đây cũng là quy củ mặc định của quan viên và hào tộc địa phương từ trước cho tới nay.

Cho nên, lúc này quan phủ duỗi tay đòi tiền, muốn lương thực với thế gia. Đám người kia sẽ cho nhưng đồng thời muốn dùng khoản đóng góp này để đổi lấy ích lợi mà họ mong muốn. Tri phủ cự tuyệt, quy củ kia bị đánh vỡ, thế gia đại tộc không làm nữa, nhất định phải dạy cho quan phủ một bài học.

"Nếu ở trước kia thì thủ đoạn đó còn dùng được, nhưng hiện tại là loạn thế." Một vị quan khác cũng đứng lên vung tay áo. Bởi vì loạn thế là chinh chiến, hắn tận mắt nhìn thấy cảnh chiến đấu, tận tay chạm vào máu tươi, cho nên người cũng thô lỗ hơn. "Bọn họ căn bản không dám thật sự rời khỏi phủ Quang Châu của chúng ta."

Vì vậy, hiện tại chính là so xem ai nhẫn nhịn tốt hơn, xem ai cúi đầu trước tiên.

Ý kiến của chúng quan viên chia thành hai phe, bắt đầu tranh luận.

Tri phủ đưa mắt nhìn về Võ thiếu phu nhân đang ngồi ở một góc, nàng vẫn không nói gì như trước, vậy để hắn ra quyết định.

"Trước không cần để ý bọn họ, xem bọn họ có thể rời đi được bao nhiêu." Hắn nói. "Tăng mạnh binh mã tuần tra, trấn an dân tâm."

Đem toàn bộ binh mã phô diễn ra ngoài, xem ai có thể diễn tốt nhất, chiếm được cảm tình nhất.

Nghị sự tan đi, Võ thiếu phu nhân trở về nội trạch, từ đầu đến cuối nàng không hề đưa ra ý kiến, chỉ đến cuối cùng khi đề cập đến binh mã, Nguyên Cát mới đứng dậy tỏ vẻ hết thảy cẩn tuân theo sự sắp xếp của tri phủ đại nhân.

Nàng đi trở về, Khương Lượng và Lưu Phạm cũng đi theo.

Võ thiếu phu nhân vừa đi vừa nói chuyện với Nguyên Cát, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, Khương Lượng và Lưu Phạm đều có thể nghe được, nhưng thấy xấu hổ không dám nghe, bồn chồn không yên, mỗi người đều suy nghĩ miên man.

Đột nhiên, nàng quay đầu lại hỏi: "Hai người từ kinh thành tới đây, chứng kiến nhiều hơn so với ta, vậy hai người nói hiện tại binh mã phủ Quang Châu ở Đại Hạ có thực lực thế nào?"

Có lẽ đám thế gia gây náo loạn làm Võ thiếu phu nhân bất an, Khương Lượng này này kia kia, không trực tiếp trả lời, còn Lưu Phạm không hề khách khí, dứt khoát nói: "Trước mắt, tạm thời xếp hạng thứ 2 hoặc thứ 3."

Võ thiếu phu nhân tò mò hỏi: "Đứng đầu là ai? Ai có thể cùng chúng ta tranh xếp hạng thứ 2?"

Lưu Phạm nói: "An Khang Sơn đứng đầu, hiện tại Kiếm Nam đạo đứng thứ 3, nhưng tương lai có thể đứng thứ 2."

Võ thiếu phu nhân nói: "Là tiết độ sứ trẻ con kia à?"

Người vẫn luôn không nói chuyện, giờ lại đoạt lời của Lưu Phạm: "Thiếu phu nhân chớ chê cười, đúng là vì đứa trẻ tiết độ sứ này Kiếm Nam đạo mới có khả năng đứng hàng thứ 2. Nếu đứa bé kia không cầm được tiết độ sứ, hoặc là muộn 2 tháng mới bắt được thì đừng nói là thứ 2, thứ 3 hay thứ 4 cũng không có vị trí của nó đâu."

Võ thiếu phu nhân à một tiếng: "Vậy sao? Đứa nhỏ cầm được tinh tiết trước 2 tháng lại quan trọng như vậy à."

Lưu Phạm đập tay một cái: "Đúng là như thế, cái gọi là sớm một bước, từng bước sớm, muộn một bước, chờ ba năm."

Khương Lượng không chịu thua kém: "Nếu không bắt được tinh tiết sớm như vậy, thì cũng không thể vì tạ ơn mà lên đường nhập kinh, trước khi phản loạn có thể điều binh khiển tướng, cũng sẽ không vừa lúc tiến vào Sơn Nam Tây đạo, có thể bài binh bố trận ngăn chặn phản quân đặt chân vào Tây Nam..."

Bọn họ vừa bắt đầu trò chuyện đã thấy Võ thiếu phu nhân quay đầu lại cười, trong nháy mắt đất trời như băng tuyết trong suốt, tiếng nói đột nhiên im bặt.

Có ai có thể nhìn thấy nụ cười này mà không thất thần đây?

Võ thiếu phu nhân mỉm cười xoay người bước đi, để lại hai người họ vẫn đứng tại chỗ.

"Chu U vương phong hỏa hí chư hầu mới có được một nụ cười của mỹ nhân." Khương Lượng đưa tay vuốt râu lẩm bẩm: "Không nghĩ rằng Khương Lượng ta một câu đã có thể làm được."

- --------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio