Đệ Nhất Hầu

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

65. Thôn dân khóc thút thít.

Thì ra là thế, bảo sao lại có nhà bị lửa đốt, lại có người chết làm tang sự, hơn nữa ngay cả gà chó cũng không thấy, sơn tặc xuống tay thật hung tàn.

Nhưng mà trong tương lai sẽ càng nhiều việc hung tàn hơn, không chỉ có sơn tặc giết người mà ngay cả quan binh cũng sẽ cướp đi mạng sống của dân chúng, bị tại họa không chỉ là thôn xóm đơn sơ mà là cả một tòa thành trì.

Trong 10 năm chiến loạn, phản quân của An Khang Sơn cực kỳ hung tàn, bọn chúng đi qua nơi nào sẽ tàn sát dân chúng trong thành nơi ấy ngay cả gà chó cũng không tha.

Lý Minh Lâu than nhẹ một tiếng, nàng đứng dậy nói: "Đi thôi."

Nàng lại nhìn sang Nguyên Cát nói thêm: "Để lại bạc cho bọn họ."

Có thêm một chút tiền bạc, cuộc sống cũng tốt hơn một chút tuy rằng chỉ như muối bỏ biển.

Nguyên Cát thưa dạ, để hết đống bạc vụn vừa mới nhận lại vào trong một bao nhỏ đặt trong viện của lão giả. Sau đó mới đi cùng Lý Minh Lâu ra ngoài, vừa đi vừa nói tỉ mỉ tình hình cụ thể những việc nghe được vừa rồi:

"Có khoảng hơn 30 gã sơn tặc nhân lúc nửa đêm xông vào, cướp đoạt từng nhà, ai dám phản kháng sẽ hung hăng đánh đập, có mấy thôn dân thân thể yếu nhược đã bị đánh chết Trong đó có cả cha và nương của Trương Tiểu Thiên kia. Lúc ấy nương của hắn đã chết ngay tại chỗ, còn cha thì cố gắng chống đỡ một hơi thở cuối cùng, Tiểu Thiên vừa vào cửa thì tắt thở."

Nàng im lặng đi đến bên ngựa của mình, nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế vang vọng trong thôn truyền ra, nàng thu tầm mắt lại, nhận dây cương mà Phương Nhị đưa tới, Kim Kết ở phía sau đã được hộ vệ trợ giúp lên ngựa.

Vốn dĩ Lý Minh Lâu nàng đã biết cưỡi ngựa, 10 năm ở phủ Thái Nguyên kia, thỉnh thoảng nàng lại phóng ngựa chạy băng băng trên những con đường núi, cho nên bây giờ có cưỡi ngựa cả đường đi cũng không có chút không khỏe nào.

Tiếng khóc bên kia chợt biến mất, thay bằng tiếng ồn ào.

"Không cần Tiểu Thiên!"

"Nhanh ngăn hắn lại!"

Lý Minh Lâu ở trên ngựa nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc tạo bào vọt ra từ trong thôn, hắn giơ đao trong tay lên mà phía sau các hương thân vội vàng đuổi theo ngăn trở hắn.

"Cha mẹ ta đã chết rồi! Ta muốn báo thù, ta muốn đi cứu Lan nương." Trương Tiểu Thiên hô lên.

Nguyên Cát giục ngựa đến bên người Lý Minh Lâu nói: "Đám sơn tặc kia ngoài việc cướp đi súc vật, lương thực và tiền tài ra thì còn đoạt đi mười mấy nữ nhân, trong đó có thê tử mới cưới của Trương Tiểu Thiên."

Người kia chạy ra rất nhanh, nàng có thể nhìn thấy rõ hai mắt đỏ ửng của hắn.

"Ngăn hắn lại đi!" Lão giả khập khiễng giơ mộc trượng lên kêu to.

Có hai thôn dân đứng ven đường nhào lên đè Trương Tiểu Thiên lại.

"Tiểu Thiên à, một mình ngươi đi chỉ có đi chịu chết mà thôi." Lão giả thở dài: "Hiện giờ Trương gia chỉ còn lại một mình ngươi."

Trương Tiểu Thiên bị ép quỳ xuống đất, gào rống: "Chỉ còn một mình ta, ta còn sống làm gì, ta chỉ mới rời đi mấy ngày, giờ trở về đã không còn gì hết."

Thôn dân nghe vậy thì không ít người rơi lệ.

Lão giả rưng rưng kéo ống quần lên lộ ra vết thương ở chân, máu đã ngừng chảy nhưng da thịt như bị róc sống lộ ra xương cốt khiến người sợ hãi: "Không phải không cho người đi báo thù, chúng ta ai cũng muốn báo thù cả nhưng mà phải báo như thế nào? Tiểu Thiên, ngươi nhanh chóng đi vào huyện nha, cầu xin huyện lão gia sai người diệt thổ phỉ đi!"

Vốn dĩ để người truyền tin cho Trương Tiểu Thiên cũng là vì điều này.

Trương Tiểu Thiên là người duy nhất làm việc trong huyện nha, có thể nói vài lời với Huyện lão gia, cho nên mọi người cho rằng hắn về sẽ mang theo quan sai tới.

Biểu tình Trương Tiểu Thiên càng thêm thống khổ, giống như một con thú hoang bị chặt đứt tứ chi ngã quỵ trên mặt đất, đầu hắn nặng nề đập xuống đất: "Không có quan sai."

Không có quan sai là ý gì? Mọi người khó hiểu.

"Vừa nghe tin tức ta đã đi gặp đại nhân, đại nhân nói...." Trương Tiểu Thiên chôn mặt xuống đất, không có mặt mũi nào nhìn mọi người nữa.

"Không có người đi diệt phỉ, bảo phải chờ."

Tại sao lại không có quan sai? Huyện nha nuôi dưỡng rất nhiều người còn gì, mà huyện Đậu còn có quan binh nữa. Mọi người đã từng thấy quan binh đi lùng bắt những người trốn nô dịch mà, lúc ấy cơ hồ thiếu chút nữa đã san bằng một thôn nhỏ.

Thanh âm Trương Tiểu Thiên nức nở như muốn trào máu: "Tất cả đã đi hộ tống thọ lễ cho đại đô đốc Chiết Tây."

Lý Minh Lâu thít chặt lại dây cương, nhìn người trẻ tuổi đang dùng đầu đập thình thịch xuống mặt đất, hắn không chỉ đỏ mắt mà trán hắn cũng dần trào ra từng tia máu.

Đại đô đốc Chiết Tây, An Đức Trung, con trai trưởng của An Khang Sơn.

Tuy rằng An thị không có việc con trai kế tục chức vị tiết độ sứ của phụ thân nhưng hai cha con An thị lại cùng được thụ phong là tiết độ sứ, đây cũng là việc đầu tiên có trong triều Đại Hạ này.

An Khang Sơn ở phía Bắc, An Đức Trung ở Đông Nam, tuy rằng là tiết độ sứ ở hai phương khác nhau, nhưng dường như lực uy hiếp lại tăng gấp đôi gấp ba lần, khiến cho một huyện thành nhỏ không biết tên tại Hoài Nam này cũng phải dâng thọ lễ cho hắn.

Trước kia, nàng chỉ nghe qua Khương Lượng và Lưu Phạm nói rằng hai cha con An Khang Sơn khiêu ngạo, xa hoa lãng phí như thế nào, giờ tận mắt chứng kiến, cảm giác mang lại thật không giống nhau.

Biểu tình mọi người trong thôn đều mờ mịt không biết tiết độ sứ Chiết Tây là ai, càng không hiểu được vì sao mạng người lại không quan trọng bằng việc đưa thọ lễ, nhưng tất cả đều rõ ràng một điều là sẽ không có quan binh tới diệt phỉ cứu người.

Trương Tiểu Thiên giãy giụa vọt lên khỏi mặt đất: "Tự ta sẽ đi cứu người."

Biểu tình lão giả trở nên bi thương: "Một mình người đi chỉ có chịu chết thôi."

"Ta sống một mình không bằng chết luôn đi." Trương Tiểu Thiên cười thảm, nhìn bốn phía: "Mọi người chúng ta cùng đi đi."

Thôn dân bốn phía giật mình kinh sợ.

"Không phải còn có những người khác bị bắt đi sao?" Trương Tiểu Thiên kêu lên, rồi nhìn thẳng vào một người đàn ông gần đó: "Xuân Sơn thúc, Tiểu Mạch Tử cũng bị bắt đi đúng không?"

Biểu tình người đàn ông bị gọi là Xuân Sơn thúc cũng trở nên bi thương, một phụ nhân đứng bên người hắn đã khóc lớn: "Trời tiệt đường người! Không thể sống nữa mà."

"Được, ta đi." Xuân Sơn đỏ hồng hốc mắt, hô lên: "Ngay cả thê nhi cũng không bảo vệ được thì có chết cũng đáng."

Cùng lúc có 7-8 người đàn ông cũng đứng ra.

Lão giả bi thương che mặt: "Không phải là sợ chết, nhưng những kẻ đó có binh khí lại chiếm núi cao, chúng ta chỉ có vài người như vậy còn không có vũ khí, chỉ có đi chịu chết mà thôi."

"Sơn tặc có khoảng bao nhiêu người?" Có người hỏi.

Lão giả lau nước mắt: "Đêm đó có khoảng 30 người đến."

"Bọn chúng chiếm núi đã lâu rồi sao?" Người nọ hỏi tiếp.

Lão giả suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không lâu, nửa năm trước chưa từng có việc này."

"Vậy nhân số không nhiều lắm, mấy người chúng ta cũng đủ rồi." Người nọ nói.

Đủ rồi là thế nào? Tổng cộng cả thôn này mới chỉ có hơn 100 người, trong đó hơn một nửa đều là lão nhược bệnh tàn, trai tráng cố lắm cũng chỉ có được hơn 20 người mà thôi, lão giả thở dài: "Đừng nói những lời ngốc như vậy, các ngươi.... các ngươi...."

Thanh âm của lão dừng lại, kinh ngạc nhìn người vừa mới nói chuyện, những người khác cũng đều nhìn qua, Trương Tiểu Thiên cũng ngẩng đầu nhìn lên. Một người toàn thân bị bao vây trong chiếc áo choàng đen đang nhìn xuống bọn họ từ trên cao, bóng dáng ấy che khuất đi ánh nắng sớm tạo một khoảng bóng râm mờ mịt.

Nguyên Cát nói câu "mấy người chúng ta cũng đủ rồi" là nói với Lý Minh Lâu.

Nàng gật đầu: "Thời gian ngắn ngủi, lại chưa từng xảy ra nạn cướp bóc như vậy, chắc hẳn nhân số chỉ có mấy chục người kia." Tầm mắt của nàng dừng trên người Trương Tiểu Thiên: "Ngươi là người ở đây, quen thuộc đường đi vậy trước tiên dẫn bọn hắn đi xem xét tình hình một chút đi."

Tầm mắt của Trương Tiểu Thiên lướt qua nàng nhìn về phía sau, có khoảng 50 người hộ vệ tinh tráng cùng ngựa cao thể tráng đang đứng ở nơi đó, trên lưng ngựa đều căng phồng, rõ ràng là mang theo binh khí.

"Mấy người... là người nào?" Thanh âm hắn trở nên khô khốc hỏi.

Lão giả bước lên một bước, xua tay với Lý Minh Lâu: "Tiểu thư, việc này không quan hệ tới các ngươi, mấy người nhanh lên đường đi tìm đại phu đi."

Đây là một lão giả nhát gan nhưng cũng rất to gan, vừa mới bị cướp bóc ghé thăm còn bị đả thương mà trong đêm mưa còn dám mở cửa cho những người qua đường không quen biết tá túc một đêm.

Lý Minh Lâu cười cười: "Nếu mọi người đã không chịu nhận phí dụng tá túc thì chúng ta đây lấy tiền công này để trả vậy."

- ---------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio