Tô Nhạc vốn muốngạt Dạ Thần len lén điều tra, nhưng bây giờ xem ra, chỉ số thông minh của Dạ Thần không thấp a.
Đột nhiên xác định được mục đích của cô ?
Ừ, nhất định là trùng hợp!
Người đàn ông này nào có thông minh như vậy, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!
Nhưng nếu đã nói ra, Tô Nhạc cũng không che giấu: "Thế nào! Không thể a, dù sao ta cũng là ký giả, loại chuyện như vậy, ta cảm thấy phải đào móc, không chừng chính là tin tức lớn!"
"Nhưng, bây giờ em là phóng viên giải trí, Dư Minh là người của giới shobiz à, sao anh không biết nhỉ? Ha ha, loại tin tức xã hội này, khi nào em được điều đến nhánh xã hội nhân dân đi rồi hãy quan tâm chuyện này a!"
Tô Nhạc hơi đỏ mặt, cứng cổ: "Tôi muốn điều tra, thế nào, có ý kiến!"
Dạ Thần lắc đầu: "Chuyện bà xã đại nhânmuốn làm, anh nào dám có ý kiến a! Lão bà em nói thế nào liền thế đấy, anh đều nghe theo em, được không?"
Dạ Thần người này nói năng thực sự rất ngọt.
Hơn nữa, Tô Nhạc cảm giác Dạ Thần sẽ không tốt bụng giúp mình như vậy.
Tô Nhạc liếc mắt nhìn Dạ Thần, chất vấn: "Có phải anh muốn xem tôi điều tra ra sao, sau đó anh liền đi tắt, muốn điều tra ra kết quả trước tôi hay không?"
Dạ Thần không ngờ cô vợ nhỏ nghĩ mình là loại người không chịu nổi như vậy, "Chỉ bằng em? Người kia ít đồ, ai mà thèm! Anh cung cấp tin tức cho em, một ít thôi cũng khiến em đều tìm mò thật lâu!"
Tô Nhạc bị đả kích không nói nên lời.
Đúng như Dạ Thần nói, thật đúng là cô không điều tra ra thứgì !
Muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn đầu mối không có đầu mối. . . . . . Được rồi, cô nghĩ muốn thắng Dạ Thần, dường như hơi khó khăn .
Tô Nhạc có chút hối hận, hôm qua đầu óc của cô bị sao vậy, cư nhiên cá cược với Dạ Thần.
Nhưng bây giờ đã như vậy, bỏ chạy có chút túng, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục đi tới..
Tô Nhạc thở dài thật sâu, sau khi ăn ăn sáng xong, hai người đến bệnh viện Tư Khang.
Bệnh viện Tư Khang ở Thành phố Lục Hải tương đối nổi danh, là bệnh viện tư nhân.
Mà kiến trúc của bệnh viện tương đối tốt, thiết bị trang bị đầy đủ, cho nên hấp dẫn không ít người tới đây.
Đúng như Dạ Thần nói, người đến dọn dẹp lại nhà Dư Minh, khẳng định là người quen của Dư Minh.
Trong sinh hoạt của Dư Minh, chỉ có chịgái và người của bệnh viện, người này có khả năng là người trong bệnh viện, thậm chí là người quen bệnh nhân của Dư Minh.
Tô Nhạc vừa vào đã đến chỗ làm khoa nội của Dư Minh.
May mắn trước kia Tô Nhạc đã cùng chịgái tới phòng làm việc của Dư Minh, cho nên bây giờ quen việc quen nơi dễ làm.
Phòng làm việc của Dư Minh, chỉ có hai bác sĩ.
Một là Dư Minh, một người là bác sĩ trung niên - Hoàng Đức Hùng.
Hoàng Đức Hùng thấy Tô Nhạc tới đây, cũng biết dụng ý của cô: "Cô cũng đến tìm Dư Minh sao? Cách vài ngày nghe nói chịgái cô cũng tới tìm Dư Minh, chỉ là Dư Minh chưa trở lại! Hắn trở lại, tôi nhất định sẽ cho các người biết."
Nhìn bộ dáng, đoán chừng mấy ngày nay rất nhiều người tìm Dư Minh, Hoàng Đức Hùng cũng bị làm phiền.
Tô Nhạc đến bên cạnh Hoàng Đức Hùng, cốgắng đáp lời, "Đã lâu như vậy mà anh vợ tôi còn chưa trở về, trong nhà đều lo lắng, nên tôi tới đây xem một chút!"
Hoàng Đức Hùng liếc mắt nhìn Tô Nhạc, sau đó thở dài nói: "Dư Minh thật là, chẳng qua làgặp sự cố chữa bệnh thôi, bệnh viện nhận trách nhiệm, hắn áp lực cáigì? Ai, tuổi trẻ bây giờ a, năng lực chịu đựng tương đối kém, khi đó chúng ta nào có giống hắngặp chút chuyện liền dễ dàng bị đả kích? Mặc dù y thuật không tệ, nhưng tâm lý Dư Minh cần phải nâng cao hơn mới được."
Có vẻ như đồng nghiệp trong bệnh viện của Dư Minh đều cảm thấy Dư Minh đi ra ngoài giải sầu ?
Hoàng Đức Hùng nói xong, dường như có một số việc, cầm mấy bệnh án, rời khỏi phòng làm việc.
Trước khi rời đi nói một câu, "Các người cũng không cần lo lắng cho Dư Minh, đoán chừng vài bữa hắn cũng trở về, còn có về sau côkhông cần tới bệnh viện nữa, chỗ này cũng không phải nơi các người! Đây là bệnh viện!"
Tô Nhạc vốn muốn từ Hoàng Đức Hùng hỏi một chút tình trạng, nhưng bây giờ nhìn lại, căn bản không hỏi ra cáigì.
Chỉ là, lúc Tô Nhạc chuẩn bị rời đi, lại thấy nét mặt Dạ Thần nghiêm nghị không biết đang suy nghĩgì.
Tô Nhạc nhìn Dạ Thần, nhếch miệng lên, "Ra vẻ thâm trầm làmgì, chẳng lẽ anh phát hiện cáigì?" Hắn có thể phát hiệngì, hừ, cố ý ở chỗ này khoe mẽ đi!
Dạ Thần nghe lời nói của cô vợ nhỏ này ê ẩm, cố ý nhíu mày, "Ừ, có chút phát hiện!"
Tô Nhạc vốn cho rằng Dạ Thần giảvờ thâm trầm, nhưng bây giờ lại nói có đầu mối?
Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Nhạc sáng lên: "Anh phát hiện cáigì, mau nói với tôi!"
Mặc dù Tô Nhạc có chút không thích hành vi lưu manh vô sỉ của Dạ Thần, nhưng năng lực phân tích của Dạ Thầnrất không tồi, không chừng hắn thật có phát hiện mới.
Chỉ là, theo tính tình Dạ Thần, tuyệt đối không dễ dàng nói cho Tô Nhạc biết.
Quả nhiên, Dạ Thần bày bộ dáng đại gia, bất cần đời nói: "Hiện tại chúng ta đang cạnh tranh, anh không muốn thua em! Ai,gần đây bên cạnh anh thiếu phụ nữ, anh còn suy nghĩ, buổi tối có người ở cạnh tương đối thoải mái. . . . . . Cho nên tại sao anh phải nói cho em biết? Không có bạn trên giường vào buổi tối thật không tốt a!"
Tô Nhạc câm nín.
Bạn trên giường?
Tên lưu manh này thật đúng là có thể nói!
Hiện tại Tô Nhạc coi như đã hiểu rõ tính tình Dạ Thần, theo thói quen nói: "Anh lại muốngì?"
Dạ Thần liếc mắt nhìn môi cô vợ nhỏ chằm chằm, miệng cợt nhã nói: "Em vẫn còn nụ hôn đầu chứ?"
Tô Nhạc ngây ngẩn cả người nhìn Dạ Thần, "Có liên quangì tới anh!"
"Nghe nói a, môi phụ nữ rất ngọt, anh cảm thấy lời này có chút không khoa học, muốn chứng minh một chút!"
Tô Nhạc nghe Dạ Thần nói như vậy, coi như hiểu được.
Đồ lưu manh nàylại bắt đầu đánh chủ ý lên cô, muốn hôn cô!
Vì vậy Tô Nhạc không vui nói: "Thậtxinlỗi, lúc đi học nụ hôn đầu của tôi đã không còn! Ha ha, cho nên anh không cần chứng minh!"
Dạ Thần nhìn mặt Tô Nhạc càng lúc càng hồng, cũng biết đối phương đang chột dạ nói dối.
Để hai tay vào túi, lười biếng nói: "Ai, đã như vậy, vậy anh cũng không cần phải chia sẻ đầu mối cho em ! Ừ, trở về đi, ở chỗ này cũng không có ý nghĩa!"
Tô Nhạc thấy dáng vẻ vô lại của Dạ Thần, thật muốn tiến lên trực tiếp bóp chết hắn.
Đồ lưu manh này , bắt được chỗ nhạy cảm của cô, hiểu cô rất muốn biết hắn phát hiện đầu mốigì!
Người vốn chính là như thế, người khác càng không chịu nói, bạn càng muốn biết!
Cho nên giờ phút này, Tô Nhạc đặc biệt tò mò, đồ lưu manh này phát hiện ra cáigì!
Chỉ là. . . . . . Liên lụy nụ hôn đầu của mình, mua bán này không có lời!
Tô Nhạc rối rắm thật lâu, cuối cùng vẫn bị lòng hiếu kỳ đánh bại.
Chuyện tình Dư Minh, cô quyết tâm muốn tìm hiểu rõ ràng, nhưng bây giờ tâm trạng bị Dạ Thần treo ngược, cực kỳ khó chịu a!
Tô Nhạc nắm chặt hai tay lại, trực tiếp đi tới sau lưng Dạ Thần, "Này!"
Dạ Thần bị kêu, dĩ nhiên là quay đầu lại, cũng đoán được cô vợ nhỏ thay đổi chủ ý.
Chỉ là lúc Dạ Thần quay đầu lại, Tô Nhạc liền tiến đến, hôn lên mặt hắn một cái.
Sau đó hả hê nói: "Tôi không biết ngọt hay không, nhưng đã cho anh rồi! Nụ hôn đầu không có thứ hai đâu!"
Đồ lưu manh đáng chết này muốn chiếm tiện nghi đúng không, hừ, cô sẽ không để hắn vừa lòng đẹp ý.
Mà sau khi Dạ Thần tỉnh lại, liền thấy bộ dáng cô vợ nhỏ rất đắc ý.
Dạ Thần nâng trán, từ lúc nào cô vợ nhỏ đã học xấu rồi?
Không đạt được tiện nghi nhưng vẫn có chút thỏa mãn, có một số việc cần từng bước một, dục tốc bất đạt.
Ừ, cô vợ nhỏ đã là vợ hợp pháp của hắn, hảo hảo về sau sẽ là một vợ tốt!
Dạ Thần thu lại tia đùa giỡn, ý định, ánh mắt rời khỏi phòng làm việc của Hoàng Đức Hùnh, "Trước kia Tô Tranh cũng tới bệnh viện tìm Dư Minh, nhưng sau khi Tô Tranh tới đây vẫn không biết Dư Minh xảy ra sự cố chữa bệnh. . . . . . Như vậy, cô tìm ai hỏi tin tức Dư Minh?"
Tô Nhạc nghĩ tới vừa rồi Hoàng Đức Hùng nói, nếu là chịgái tới đây, hắn nhất định sẽ nói cho Chịgái .
Nhưng chịgái chỉ nói, Dư Minh đi ra ngoài, đào hôn!
Gặp sự cố chữa bệnh xem như chuyện lớn, trong bệnh viện bác sĩ ít nhiều cũng biết, nhưng lần trước chịgái tới đây, chẳng lẽ không có bác sĩ nào nói cho cô (Tô Tranh) biết chuyện này sao?
Giữa trưa chị tìm bác sĩ có cấp bậc tương đối cao, sau khi chịgái hỏi thăm người khác xong không có nghi ngờnữa !
Lúc này Tô Nhạc nghĩ tới vấn đề, "Anh nói, người chị tôi hỏi có vấn đề?"
Đối phương vì sao không nói cho chịgái, bởi vì Dư Minhgặp sự cố chữa bệnh nên mới du lịch giải sầu!
Nếu chịgái sớm nghe được tin tức này, sẽ không huyên náo không vui như vậy.
Tất nhiên Dư gia cũng liên lạc bệnh viện, hỏi tình huống Dư Minh, nhưng Dư gia cũng không biết chuyện Dư Minhgặp sự cố khi chữa bệnh.
Vậy nói rõ, có người cố ý muốngạt chịgái và Dư gia .
Tô Nhạc cảm giác đầu óc mình tuyệt đối có vấn đề, một chi tiết nhỏ đơn giản như thế, cô cư nhiên không phát hiện, hơn nữa còn liên lụy nụ hôn đầu của mình, thật quá lỗ vốn rồi.
Tô Nhạc rút kinh nghiệm xương máu, quyết định về saugặp phải chuyệngì, cần phải tỉnh táo suy nghĩ một chút, dường như những vấn đề này cũng không quá khó khăn, chỉ cầnsuy nghĩ một chút đều có thể phân tích ra đầu mối.
Tô Nhạc liếc mắt nhìn Dạ Thần, "Cho nên, hiện tại chúng ta chỉ cần hỏi chịgái, rốt cuộc ban đầu liên lạc người nào, có lẽ có thể tìm được tin tức?"
Dạ Thầngật đầu: "Em có thể hỏi Tô Tranh, ban đầu cô ấy tìm người nào!"
Tô Nhạc chuẩn bịgọi điện, chỉ là liếc mắt nhìn Dạ Thần, nghĩ tới mấy lần bị Dạ Thầngắt gao chơi một vố.
Tô Nhạc có chút không cam tâm !
"Tại sao tôi phảigọi điện trước mặt của anh, hừ, bây giờ chúng ta vẫn đang cạnh tranh, anh cách xa tôi một chút! Không cho nghe lén!"
Nhìn vẻ mặt hẹp hòi của cô vợ nhỏ, Dạ Thần cười haha, "Em cảm thấy, chẳng lẽ anh không hỏi được người kia là ai sao? Ha ha, em cho rằng chuyện này chỉ có một cách biết? Còn có. . . . . . Về sau em không muốn anh biết được đầu mối từ em? Nếu như vậy, vậy em đến chỗ hẻo lánhgọi điện đi, nhưng ngàn vạn lần không được để cho anh nghe nhaaaa...!"