Đệ nhất kiếm thần – Diệp Huyên – Truyện tác giả: Thanh Phong

chương 277: liều mạng bảo vệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Huyên đứng ở trung tâm, khí tức cả người dâng lên ngùn ngụt. Kiếm Liên Tú chấn động kịch liệt, không ngừng tham lam ngấu nghiến năng lượng từ kiếm Đại Hắc, muốn nuốt chửng đối phương.

Vào thời khắc này, Diệp Huyên không còn tâm trí để quan tâm đển bất cứ chuyện gì cả, trong đầu hắn chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất: đột phá.

Lăng Không Cảnh vẫn chưa đủ, hắn bắt buộc phải đạt đến Thông U Cảnh.

Khi ấy những người xung quanh mới giật mình nhận ra cảnh giới hiện tại của Diệp Huyên.

Thử nghĩ mà xem, hắn mới đến Lăng Không Cảnh đã có thể giết chết cường giả Thần Hợp Cảnh, khi đến Thông U Cảnh sẽ còn thế nào nữa?

Cách đó không xa, Mộ Thanh Huyền cũng đã nhận ra tình hình đang dần trở nên nghiêm trọng, vẻ thong dong trên mặt cũng trở thành nghiêm túc.

Nếu để Diệp Huyên đột phá từ Lăng Không Cảnh đến Thông U Cảnh...

Suy nghĩ này khiến đồng tử Mộ Thanh Huyền co rụt lại, nhìn về phía tay phải, thốt lên: “Nếu ngươi giết được hắn, thưởng thêm một trăm triệu đồng vàng, năm trăm nghìn linh thạch cực phẩm!"

Nhưng không ai đáp lại, sắc mặt ông ta trầm xuống.

Giữa chiến trường, nhóm Lục Bán Trang tạo thành vòng tròn kín kẽ quanh Diệp Huyên. Trước mặt họ là một nghìn kỵ binh hạng nặng Đường Quốc đang rầm rập lao tới khiến mặt đất dưới chân cũng rung chuyển, chưa kể đến mười chín tên Đạo Binh từ học viện Thương Mộc, sát thủ Thế giới ngầm ẩn nấp và cái tên đứng thứ ba trên bảng Võ - Ngô Diệp.

Chỉ xem xét tương quan lực lượng thì bên Diệp Huyên hoàn toàn không chiếm được ưu thế nào.

Nhưng mười một người bọn họ, tính cả Lục Bán Trang là mười hai, vẫn kiên quyết tử thủ quanh Diệp Huyên, không lùi lại dù chỉ nửa bước.

Lục Bán Trang bỗng nhiên nhích lên trước một chút, lấy bánh nướng ra cắn một miếng rồi lại cất đi.

Những người khác: “...”

Sau đó nàng ta ngồi xổm xuống, dùng tay phải xoa nhẹ trên mặt đất, cả người bỗng trở nên yên tĩnh.

Rồi đột nhiên, Lục Bán Trang ngẩng đầu, ấn mạnh tay xuống: “Đại Địa Băng!"

Ruỳnh!

Chu vi trăm trượng quanh Lục Bán Trang rung lên như gặp địa chấn, mặt đất trước mặt nổ tung, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa ồ ạt tràn ra từ những vết nứt. Đội ngũ kỵ binh bị nó ép phải dừng bước, những tên đi đầu phải đứng mũi chịu sào trực tiếp nát vụn, máu tưới đỏ đất.

Lục Bán Trang vẫn chưa kết thúc. Nàng ta nhảy lên không trung, xoay ngược lại rồi lao vút vào giữa đám kỵ binh.

Ầm!!

Một âm thanh vang dội nổ ra từ giữa đám lính, kèm theo là vô số tên bị thổi bay khắp bốn phía.

Mộ Thanh Huyền nhìn Lục Bán Trang bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi chuyển hướng sang Diệp Huyên: “Giết hắn trước!"

Phải giết Diệp Huyên!

Mấy tên Đạo Binh, những cái bóng quỷ quyệt và một vài cường giả lập tức xông đến vị trí mục tiêu.

Lăng Hàn là người đầu tiên tiến lên. Hắn ta siết chặt cây thương trong tay, mắt không rời khỏi kẻ địch đang lao tới, cười to: “Các huynh đệ, hôm nay nếu không may tử trận, kiếp sau vẫn sẽ làm huynh đệ, không được thiếu ai đấy!!"

Vừa dứt lời, hắn ta nhún người nhảy lên cao, khí tức toàn thân tăng vọt, cả người lẫn thương ầm ầm lao xuống. Thân thương tỏa ra từng tia thương mang và thương ý chói lòa, đi đến đâu đều xé rách không trung đến đấy, dẫn tới những tiếng nổ đôm đốp không ngừng.

Ở dưới, thân hình Dạ Ly cũng chợt trở nên mờ ảo. Một khắc sau, đất dưới chân vụn vỡ, hắn ta hóa thành một cái bóng lao đi.

Những người còn lại cũng bất chấp mà tiến lên.

Mười người đối mặt với mười chín Đạo Binh, một nghìn kỵ binh hạng nặng và bọn sát thủ quỷ quyệt, làm sao có phần thắng bây giờ?

Giao tranh vừa nổ ra, bọn họ đã bị đàn áp.

Lục Bán Trang nóng lòng muốn chạy đến hỗ trợ nhưng lại bị một nhóm kỵ binh lì lợm ngăn cản. Huỵch! Một thanh niên ngã xuống trước mặt Diệp Huyên, máu tươi ồ ạt trào ra nhiễm đỏ răng miệng. Hắn ta lau chúng đi, đặt một chiếc nhẫn xuống: “Diệp ca, ta là Vương Minh. Trong đây... đây là những gì ta tích cóp... giúp ta mang về cho mẫu thân ta. Nhi tử bất hiếu, không thể chăm sóc bà...” Ngập ngừng dừng lại, hắn ta bỗng vùng dậy nhào ra chiến trường như một gã điên không còn gì để mất, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị một ngọn thương đâm thủng ngực. Thân thể Vương Minh cứng lại. Đôi mắt hắn ta đờ đẫn dõi về chân trời, sau đó không còn ánh sáng. Tên Đạo Binh rút ngọn thương ra, hùng hổ xông về phía Diệp Huyên. Khi còn cách mấy trượng, ngọn thương trong tay Đạo Binh đâm tới nhưng một người thanh niên khác đã xuất hiện, không chút nề hà lao đến, mặc cho mũi thương đâm vào bụng mình. Hắn ta không những không dừng lại mà còn tiếp tục rướn về trước, để mũi thương xuyên thủng qua người, đồng thời chủy thủ trong tay cũng cắm gọn lỏn vào cổ họng tên Đạo Binh. Phụt! Hai bên cùng đổ máu. Thanh niên kia thất thểu lui lại đến trước Diệp Huyên, chiếc nhẫn trên tay hắn ta rơi xuống: “Lý Phong”. Nói xong, đôi mắt ấy đã nhắm lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio