*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm tu nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Không có!"
Diệp Huyên trầm mặc.
Kiếm tu nói: “Hãy sống cho tốt, nếu không, để bọn họ điên lên thì không ai có thể ngăn cản được!”
Diệp Huyên ngây người, sau đó lại hỏi: “Bọn họ?”
Kiếm tu cười nhưng không nói, rất nhanh sau đó, hắn ta hoàn toàn biến mất.
Diệp Huyên đứng tại chỗ khẽ cau mày, đầu óc mờ mịt.
Đúng lúc này, đột nhiên Đế Hình nhìn sang Diệp Huyên, sắc mặt hắn thay đổi, đừng bảo là tên này muốn kéo theo mình chết chung đấy nhé?
Đế Hình nhìn Diệp Huyên, hắn ta cứ nhìn chằm chằm như vậy, nhìn đến mức Diệp Huyên như tê cả da đầu.
Sau một lúc, Đế Hình nói: “Ta có một nỗi lo vẫn chưa giải quyết!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Hắn không nói gì cả nhưng trong lòng lại thầm mắng: Ngươi có nỗi lo chưa giải quyết thì liên quan gì đến ông đây chứ?
Nhưng hắn không nói ra.
Bởi vì bây giờ tên này đang muốn nhủ hắn! Lúc này hắn không muốn chọc giận đối phương, tránh cho đối phương muốn đồng quy vu tận.
Như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, Đế Hình lạnh nhạt nói: “Có lợi ích!”
Có lợi ích?
Diệp Huyên vẫn trầm mặc, cái lợi này phải nhìn thấy được với cả cầm lấy được thì mới tính là lợi ích, không nhìn thấy hay cầm không được thì đều là mây trôi nước chảy thôi.
Đế Hình nhìn Diệp Huyên chằm chằm, hắn mở tay phải ra, trong lòng bàn tay là một cái nhẫn chứa đồ màu đen: “Nhẫn Đế!”
Diệp Huyên do dự một chập, sau đó hỏi: “Thứ gì đấy?”
Đế Hình nói: “Là một báu vật, bên trong là tuyệt học của ta, bản thân ta không muốn tuyệt học này bị thất truyền.
Ngoài ra, vật này là đồ đại diện cho thân phận, sau này nếu như ngươi có cơ hội đi tinh vực Thiên Hình thì nhẫn này sẽ rất có ích cho ngươi”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Có ý gì?”
.