*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1234: Có Thể Tạo Ra Nhiều Tầng Ảo Cảnh!
Diệp Liên!
Sự xuất hiện của Diệp Liên khiến hắn biết mọi thứ trước mắt không phải đều là ảo cảnh.
Vì Diệp Liên là chân thực, trên đời này không có ảo ảnh nào có thể lợi dụng Diệp Liên lừa được hắn cả!
Diệp Liên là thật, mà mọi thứ xung quanh lại là giả!
Điều này cho hắn biết ảo cảnh trước mặt là nửa thật nửa giả!
Nếu hắn dùng kiếm chém Diệp Liên không chỉ không thể phá bỏ ảo cảnh, mà còn sẽ hối hận cả đời!
Lúc này, giữa chân mày Diệp Huyên đột nhiên ngưng tụ ra một chữ “Mộng” nho nhỏ.
Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được đạo tắc Mộng.
Lúc này, hắn cảm nhận được đạo tắc Mộng đã có liên hệ nào đó với hắn, giống như đạo tắc Không Gian và đạo tắc Đại Địa lúc trước vậy!
Đạo tắc Mộng!
Diệp Huyên cười khẽ, rốt cuộc hắn cũng có thể sử dụng đạo tắc Mộng này rồi.
Diệp Huyên quay đầu xoa đầu Diệp Liên: “Huynh đi tu luyện một lát!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Vâng!”
Diệp Huyên cười nói: “Có muốn đi cùng không?”
Diệp Liên vừa định gật đầu, nhưng dường như nhớ đến điều gì, cô bé lại lắc đầu: “Lát nữa muội sẽ đến tìm huynh sau!”
Diệp Huyên cười nói: “Được!”
Nói xong, hắn xoay người biến thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời.
Trên tường thành, Diệp Huyên nhìn cuối chân trời xa xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyên bắt đầu không ngừng nghiên cứu đạo tắc Mộng này.
Vì có sự phối hợp của đạo tắc Mộng, việc nghiên cứu của hắn cũng không có gì khó khăn.
Thoáng chốc đã mười ngày trôi qua, mười ngày này, gần như mỗi ngày Diệp Huyên đều đang tu luyện.
Mà trong mười ngày này, tinh vực Vị Ương đã xảy ra rất nhiều chuyện..
1235: Cảm Giác Áp Lực!
Chuyện lớn nhất chính là tinh vực Vị Ương giảng hòa với Ma Kha tộc, Ma Kha tộc chính thức trở thành một thành viên của tinh vực Vị Ương.
Đối với điều này, cũng không có ai trong tinh vực Vị Ương phản đối, cũng không dám phản đối, vì họa sư và Vị Ương Thiên đều đã đồng ý.
Vì thế, bây giờ Ma Kha tộc cũng là một thành viên của tinh vực Vị Ương.
Hôm nay, họa sư và Vị Ương Thiên đi vào rừng, Diệp Huyên đang tu luyện đứng dậy, hắn đi tới trước mặt hai cô gái, họa sư quan sát Diệp Huyên một lát: “Tu luyện à?”
Diệp Huyên gật đầu, cười nói: “Hai vị tiền bối đến tìm ta là có chuyện gì sao?”
Họa sư gật đầu: “Chúng ta phải đi rồi!”
Đi?
Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: “Đi đâu?”
Họa sư cười nói: “Tạm thời chưa biết!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, nghiêm mặt nói: “Ngươi có bảo vật trên người, chắc chắn rất nhiều người sẽ không bỏ qua cho ngươi, vì sức hấp dẫn của nó quá lớn! Cho nên ngươi phải cẩn thận đấy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận!”
Họa sư đột nhiên cười: “Ngươi còn đồng ý với ta một chuyện, có lẽ vẫn chưa quên đúng không?”
Diệp Huyên cười nói: “Đương nhiên! Bây giờ tiền bối muốn đi vào sao?”
Họa sư nhìn Vị Ương Thiên: “Cùng đi vào nhé?”
Vị Ương Thiên hơi do dự, sau đó gật đầu.
Cứ thế, hai cô gái tiến vào tháp Giới Ngục.
Trong tháp.
Bọn họ tò mò nhìn xung quanh.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết”.
Họa sư nhẹ giọng nói: “Ngươi cố bảo trọng”.
Nói xong, nàng ta cong ngón tay, một tia sáng trắng bay vào giữa chân mày của Diệp Huyên.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Đây là?”
1236: Gặp Nhau Ở Thần Vũ Thành!”
Họa sư nói: “Thần thức của chúng ta, ngươi có thể liên lạc với chúng ta bằng thứ này, sau này nếu có cần giúp đỡ thì liên lạc với chúng ta!”
Diệp Huyên thầm thấy ấm áp, hành lễ: “Cảm ơn!”
Họa sư cười nói: “Sau này gặp lại!”
Nói xong, nàng ta xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên: “Mạng quan trọng nhất”.
Nói xong, nàng ta cũng biến mất.
Đi rồi!
Diệp Huyên nhìn về cuối chân trời, nhẹ giọng nói: “Hai người cũng phải sống thật tốt đấy!”
Lúc này, An Lan Tú và Liên Vạn Lý đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyên, Liên Vạn Lý nói: “Ta nghe Liên Nhi nói ngươi muốn đến Thần tộc một chuyến?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế! Hai người đi cùng không?”
Liên Vạn Lý lắc đầu: “Lần này đến là muốn nói với ngươi, chúng ta phải đi Thần Vũ Thành trước. Không chỉ chúng ta, còn có Liên Nhi và mẹ ngươi nữa”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Tại sao?”
An Lan Tú nói: “Huyền Môn sẽ hộ tống chúng ta!”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “E rằng Liên Nhi phải đi cùng ta!”
Liên Vạn Lý cười: “Con bé nói muốn đi với chúng ta!”
Diệp Huyên hơi khó hiểu, Liên Vạn Lý đột nhiên nói: “Con bé trưởng thành rồi! Con bé nói con bé phải học cách tự lập, không thể cứ dựa vào ngươi mãi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Nha đầu này!”
Liên Vạn Lý cười nói: “Con bé có thể suy nghĩ như vậy, ngươi nên vui vẻ mới phải! Dẫu sao con bé cũng có thiên phú dị bẩm, nếu chuyên tâm tu luyện, sau này chưa chắc sẽ thua kém ngươi!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy cũng phải!”
Liên Vạn Lý nói: “Bây giờ chúng ta phải đi rồi!” . Truyện Ngôn Tình
Diệp Huyên: “…”
Liên Vạn Lý cười: “Gặp nhau ở Thần Vũ Thành!”
Nói xong, nàng ta và An Lan Tú xoay người rời đi.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, hắn trầm giọng nói: “An toàn không!”
1237: Khí Phách!
An Lan Tú nhẹ giọng nói: “Yên tâm, Môn chủ, họa sư và Vị Ương tiền bối sẽ đích thân hộ tống chúng ta đến đó, sẽ không có nguy hiểm”.
Nghe vậy, Diệp Huyên thầm thở phào, họa sư và Vị Ương Thiên, còn có cả Môn chủ kia, trừ khi bản thể của Tinh chủ tới, nếu không, có lẽ mấy người An Lan Tú sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Vì mấy người này ở cùng nhau còn lợi hại hơn Diệp Huyên hắn nữa!
Đi theo ba người này vẫn an toàn hơn đi cùng hắn!
Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyên, trầm giọng nói: “Ngược lại là ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.
Liên Vạn Lý gật đầu: “Hẹn gặp lại!”
Nói xong, hai cô gái xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Trong rừng, Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đế Khuyển, đi Thần tộc”.
Đế Khuyển hỏi: “Đi ngay bây giờ à?”
Diệp Huyên nói giận: “Phí lời, nữ nhân và muội muội của ta đều đi tới Thần Vũ Thành rồi, ta còn lãng phí thời gian ở đây làm gì? Mau đi Thần tộc, sau đó đi Thần Vũ Thành!”
“Nữ nhân? Hai người kia ai là nữ nhân của ngươi?”
“Cả hai!”
Diệp Huyên bước đi không quay đầu lại.
Đế Khuyển: “…”
Sau khi tạm biệt Chiến Quân, Diệp Huyên rời khỏi tinh vực Vị Ương, đi vào trong tinh không vô tận.
Diệp Huyên đứng lẳng lặng trong tinh không, trong tay hắn là chiếc tàu Đế Tinh kia.
Diệp Huyên đứng trên tàu Đế Tinh, không thể không nói, tàu Đế Tinh này thật sự rất khí phách, hoàn toàn khác với thuyền tinh vân kia. Chẳng những thế, trên tàu Đế Tinh này còn có các loại trận pháp, có trận pháp phòng ngự, cũng có trận pháp tấn công, chỉ cần đủ Tử Nguyên Tinh thì hắn sẽ có thể sử dụng mấy trận pháp này.