*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay trái Diệp Huyên cầm lấy thanh kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm.
Hắn nhẹ nhàng rút ra.
Nhưng vừa rút một chút thì thanh kiếm lại không hề di chuyển chút nào.
Diệp Huyên ngẩn người, sau đó dùng sức rút tiếp, nhưng thanh kiêm vẫn bất động như cũ.
Diệp Huyên cau mày, hắn vận huyền khí trong cơ thể sau đó rút mạnh ra.
Thanh kiếm vẫn không hề di động.
Diệp Huyên nhìn Đế Khuyển, nó nói: “Để ta thử xem!”
Diệp Huyên gật đầu, đưa kiếm cho Đế Khuyển, một chi Đế Khuyển cầm lấy vỏ kiếm, chi kia thì giữ chuôi kiếm, rút mạnh ra.
Tuy nhiên, thanh kiếm vẫn không hề động đậy như cũ.
Lúc này, vẻ mặt Diệp Huyên và Đế Khuyển đều có phần căng thẳng.
Đế Khuyển trầm giọng nói: “Thanh kiếm này không hề đơn giản!”
Nói rồi, nó đưa thanh kiếm cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhận lấy kiếm rồi quan sát một cách kỹ lưỡng, vỏ kiếm rất bình thường, hình như làm bằng sắt thường, chuôi kiếm cùng rất thường thường, không hề có gì khác.
“Đây là kiếm gì vậy?”
Diệp Huyên ngắm nghía thanh kiếm trong tay, có phần ngờ vực.
Thanh kiếm này thoạt nhìn thì rất bình thường nhưng hắn biết rõ là thanh kiếm mà ngay cả hắn và Đế Khuyển đều không rút ra được tuyệt đối không phải kiếm tầm thường.
Vào lúc này, thanh kiếm đó đột ngột run lên.
Diệp Huyên cầm chuôi kiếm, chuôi kiếm dao động dữ dội như muốn thoát ra!
Đế Khuyển nói: “Thần tộc ta so với nơi này thì còn khí phái hơn, thế nhưng vẫn…”
.