*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đế Khuyển lắc đầu: “Ta sẽ không quay về đâu".
Liên Loan Nhi khẽ cau mày: "Tại sao?"
Đế Khuyển liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nhẹ giọng nói: "Thần tộc này khiến ta cảm thấy xa lạ!"
Xa lạ!
Thời khắc này, trái tim nó cũng không còn ảo tưởng tươi đẹp gì về việc chấn hưng Thần tộc.
Bộ tộc này, chính bản thân nó cũng không nhìn thấy hi vọng!
Liên Loan Nhi cũng muốn nói gì đó, Đế Khuyển lại lắc đầu: "Đưa ta đến Thánh Tuyền đi, ta không dùng nhiều đâu".
Liên Loan Nhi nhìn Đế Khuyển, sau đó nói: "Đi theo ta!"
Nói xong, nàng ta quay người rời đi.
Cuối cùng nàng ta cũng lựa chọn là đưa đồ cho đối phương, bởi vì nàng ta biết rằng nếu như không cho, Đế Khuyển này chắc chắn sẽ cướp thôi.
Đế Khuyển bây giờ không phải rất đáng sợ, nhưng vị kiếm tu bên cạnh Đế Khuyển không phải đáng sợ một cách bình thường.
Nàng ta vẫn khá sợ phi kiếm của Diệp Huyên.
Không lâu sau, Liên Loan Nhi đã đưa Đế Khuyển tới chỗ hồ nước.
Ở vị trí trung tâm của hồ nước này có một vòng nước xoáy.
Liên Loan Nhi chỉ vào vòng xoáy phía xa xa: "Chính là chỗ đó!"
Đế Khuyển khẽ gật đầu, nhún người nhảy một cái, trực tiếp vào trong vòng nước xoáy.
Bên cạnh Diệp Huyên, Liên Loan Nhi khẽ nói: "Ở bên ngoài bây giờ, Nhân tộc rất mạnh sao?"
Sắc mặt Diệp Huyên có chút quái lạ: "Trong thời đại của Thần tộc, Nhân tộc rất yếu sao?"
Liên Loan Nhi gật đầu: "Rất yếu, lúc đó Nhân tộc còn không có cả nền văn minh võ đạo của riêng mình".
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Thời đại giờ khác rồi!"
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi biết Giản Tự Tại không?"
.