*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1274: Khống Chế Máu!
Thần Vương nói: "Có thể! Thần Huyết Công này vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng có một tai hại chí mạng, đó là Huyết Mạch Chi Lực.
Nếu Huyết Mạch Chi Lực của đối phương mạnh mẽ hơn ngươi, ngươi dùng công pháp này thì không khác gì tự tìm đường chết cho bản thân! Bởi thế, nếu muốn học công pháp này, huyết thống của bản thân phải đủ mạnh, mà Huyết Mạch Chi Lực của ngươi....!rất mạnh!"
Rất mạnh!
Khi Thần Vương nói ra câu này, vẻ mặt ông ấy nghiêm lại.
Ông ấy biết rõ Huyết Mạch Chi Lực của mình ở đẳng cấp nào, máu của ông ấy là huyết thống Thần Hoàng thuần khiết, nhưng lại bị máu của Diệp Huyên áp chế, hơn nữa còn bị cắn nuốt...!
Hoàn toàn thất bại!
Huyết thống Thần Hoàng của ông ấy mà lại thất bại!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ấy không nổi giận mà trái lại còn muốn lôi kéo Diệp Huyên!
Người nắm giữ huyết thống cỡ này, lai lịch chắn chắn không đơn giản!
Thần tộc hiện nay, thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn!
Sau một canh giờ, vẻ mặt Diệp Huyên dần nghiêm nghị lại.
Bởi vì hắn phát hiện, Thần Huyết Công này vô cùng kh ủng bố.
Khống chế máu!
Thần Huyết Công này có thể điều khiển huyết dịch, hơn nữa còn có thể cắn nuốt huyết dịch, không ngừng tự bồi bổ cho bản thân.
Nói đơn giản hơn chính là, chỉ cần có đủ máu, sức mạnh của hắn sẽ vô cùng vô tận!
Có thể nói rằng, chỉ cần hắn còn giết người là còn thu được nguồn sức mạnh cuồn cuộn không dứt!
Tu La Chi Lực?
Diệp Huyên vội hỏi: "Tiền bối, Thần Huyết Công này là Tu La Chi Lực à?"
Thần Vương gật đầu: "Năm đó nó quả thật được gọi là Tu La Chi Lực ở vùng ngoài, chỉ cần ngươi giết người liên tục là sẽ thu được sức mạnh huyết dịch cuồn cuộn không dứt, như vậy nếu dựa trên lý thuyết thì ngươi sẽ không bao giờ ngã xuống, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đủ máu".
Nói đến đây, ông ấy hơi dừng lại rồi tiếp tục: "Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, công pháp này có một tai hại, đó là sau khi hấp thu được một lượng Huyết Mạch Chi Lực nhất định thì sẽ tiến vào trạng thái khát máu".
Khống chế máu!
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, một chốc sau, khóe miệng hắn hơi cong lên: "Học chứ, sao lại không học! Kính xin tiền bối dạy ta thật kỹ!"
Thần Vương liếc nhìn Diệp Huyên, khẽ gật đầu: "Tĩnh khí ngưng thần..."
Cứ như vậy, Diệp Huyên chậm rãi tiến vào trạng thái không linh..
1275: Ngoài Mật Thất.
Trong mật thất.
Tiểu Linh Nhi không đuổi theo Thần Vương Tọa nữa.
Bởi vì mệt!
Tiểu Linh Nhi ôm kiếm ngồi ở trong góc, thở hồng hộc, nhưng cô bé vẫn đang trừng mắt nhìn Thần Vương Tọa ở nơi xa.
Mà Thần Vương Tọa kia cũng rúc vào trong góc, vô cùng đề phòng.
Nó là Thần khí cấp bậc Đạo Cảnh, thế nhưng trực giác nói cho nó biết thanh kiếm kia rất nguy hiểm! Nếu bị chém một nhát, chắc chắn là sẽ rất thảm...
Lúc này, Tiểu Linh Nhi lấy một đống linh quả ra bắt đầu ăn.
Một lát sau, cô bé cảm thấy sôi sục máu lại. Thế là lại ôm kiếm phóng đến chỗ Thần Vương Tọa...
Ngoài mật thất.
Liên Loan Nhi nhìn Thần Vương Tọa ở bên trong, không biết đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, một đám người đột nhiên đi đến.
Liên Loan Nhi xoay người, khi thấy là ai đến thì nàng ta bỗng nhíu mày lại.
Cầm đầu là một ông lão, ông ta mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, ánh mắt lạnh lẽo, trông không có ý tốt.
Ông lão đi tới trước mặt Liên Loan Nhi, Liên Loan Nhi hơi thi lễ, nhẹ giọng nói: "Ma Sư!"
Ma Sư, trưởng lão Truyền Công của Thần tộc, địa vị ở Thần tộc có thể nói là vô cùng cao.
Ma Sư lạnh lùng nhìn Liên Loan Nhi: "Ta nghe nói ngươi để một nhân loại tiến vào mật thất".
Liên Loan Nhi gật đầu: "Đúng vậy!"
Thế nhưng cô bé lại không biết thật ra bản thân đánh nhau rất giỏi.
Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó ôm kiếm lùi vào trong một góc.
Ma Sư liếc nhìn Tiểu Linh Nhi, khẽ nhíu mày lại: "Ngươi là ai!"
Tiểu Linh Nhi lấy một linh quả ra gặm, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng lại rất sợ!
1276: Bọn Họ Quả Thật Có Hơi Sợ!
Thấy Tiểu Linh Nhi không nói lời nào, Ma Sư vung tay phải lên: "Trước tiên bắt lấy!"
Vừa dứt lời, hai thị vệ phía sau ông ta vọt thẳng đến chỗ Tiểu Linh Nhi.
Thấy cảnh này, Tiểu Linh Nhi biến sắc, một chốc sau, cô bé nhắm tịt hai mắt lại, cầm kiếm chém lung tung về phía trước...
Một khắc sau, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, mà trước mặt cô bé, hai tên thị vệ nọ đã bị chém thành từng mảnh.
Ma Sư kinh ngạc nhìn Tiểu Linh Nhi: "Ngươi..."
Tiểu Linh Nhi lén liếc một cái, khi thấy đống xác vụn ở trước mặt, cô bé ngây người: "Đã chết rồi sao?"
Mọi người: "..."
Tiểu Linh Nhi nhìn thanh kiếm trong tay mình, sau đó nhìn về phía đám người Ma Sư, hơi mơ màng: "Ta giết sao?"
Mọi người: "..."
Lúc này, Tiểu Linh Nhi nhẹ giọng nói: "Nhân loại kém cỏi như vậy à?"
Cách đó không xa, khóe miệng đám người Liên Loan Nhi hơi giật giật...
Tiểu Linh Nhi như nghĩ thông được điều gì đó, cô bé cầm kiếm chỉ về phía Ma Sư: "Ngươi, có phải ngươi muốn bắt nạt ta không!"
Ma Sư híp hai mắt lại, một khắc sau, ông ta đột nhiên biến mất.
Tiểu Linh Nhi biến sắc, cô bé nhắm hai mắt chém về phía trước một cái.
Ầm ầm!
Kiếm chém xuống, không gian xung quanh đột nhiên nứt toác, mà cả tòa mật thất lập tức hóa thành hư vô.
Cùng lúc đó, Ma Sư ở trước mặt Tiểu Linh Nhi bị đánh bay ra xa hơn trăm trượng!
Tất cả mọi người ngây ngốc!
Nó cũng không hiểu tại sao Tiểu Linh Nhi lại dùng được, mà Diệp Huyên thì không...
Xung quanh, những người Thần tộc kia đều lộ vẻ kiêng dè.
Sợ!
Bọn họ quả thật có hơi sợ!
1277: Chắc Chắn Là Không Bình Thường!
Mà đúng lúc này, tất cả mọi người đều xoay sang nhìn Ma Sư, dưới ánh nhìn của mọi người, cơ thể Ma Sư chợt bắt đầu nứt ra, chốc lát sau, ông ta chỉ còn lại thể linh hồn! Hơn nữa linh hồn lại vô cùng mờ ảo, cứ như có thể tan biến bất cứ lúc nào!
Ma Sư nhìn Tiểu Linh Nhi cách đó không xa, trong mắt ông ta tràn ngập vẻ khó tin: "Ngươi..."
Tiểu Linh Nhi đang định nói chuyện, đúng lúc này, ánh mắt cô bé đột nhiên sáng lên, tiếp đó, cô bé xoay người lấy một cái hộp nhỏ ra, cô bé mở cái hộp rồi bắt đầu huyên thuyên không biết đang nói gì...
Đế Khuyển có hơi ngạc nhiên, nó nghiêng tai lắng nghe...
"À... Được... Kẹo hồ lô ngon lắm... Tầng bảy? Bảo vật à.... Ta không vào được.... Ngươi muốn tìm ta chơi hả... Hắn đang giết người? Hắn là ai vậy..."
Đế Khuyển: "..."
Cứ thế, Tiểu Linh Nhi ở đấy lẩm nhẩm chừng nửa canh giờ mới dừng lại.
Mà Đế Khuyển cũng không nghe rõ được gì...
Nhóm cường giả Thần tộc ở bên cạnh cũng không ai dám ra tay.
Nhất là sau khi thấy Tiểu Linh Nhi tung một chiêu kiếm đánh nát thân thể của Ma Sư, ai nấy đều sinh ra lòng kiêng kỵ với cô bé này.
Sợ!
Bọn họ thật sự sợ Tiểu Linh Nhi này!
Bấy giờ, Tiểu Linh Nhi đột nhiên nhặt cái hộp lên, sau đó cô bé xoay người nhìn về phía Thần Vương Tọa, Thần Vương Tọa thối lui về sau, rõ ràng là nó đang sợ.
Tiểu Linh Nhi tất nhiên rất vui, cả khuôn mặt là nụ cười sáng lạn, cô bé không xuất kiếm nữa, mà chỉ ôm kiếm xoay người chạy biến đi chẳng thấy đâu.
Lúc này đây, cô bé đã quên mất Diệp Huyên rồi.
Thấy Tiểu Linh Nhi đi mất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đế Khuyển cũng thả lỏng ở trong lòng, nó cũng thấy đau đầu với Tiểu Linh Nhi ôm kiếm kia.
Đúng lúc này, như nghĩ đến điều gì đó, nó đột nhiên quay sang nhìn Thần Vương Tọa.
Tuy ông ta đã bị chém nát thân thể, nhưng đổi lại ông ta đã tỉnh táo lại.