*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1409: Hai Vị Kiếm Tu Cấp Đạo Cảnh!
Kể cả Lý Huyền Phong cũng không quản Diệp Huyên!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào tháp Giới Ngục kia!
Bọn họ không nghi ngờ Diệp Huyên làm giả, bởi vì bọn họ có thể cảm giác được sự bất phàm từ tháp Giới Ngục này!
Tuy rằng tất cả mọi người biết vật này là thiên địa chí bảo, nhưng lúc này lại yên lặng một cách lạ thường, không có ai ra tay.
Không khí rất là quỷ dị!
Trong bóng tối, Tần Sơn bên cạnh Hách Liên Thiên có chút khó hiểu: “Diệp Huyên kia đang chơi trò gì? Chẳng lẽ thật sự thức thời?”
Hách Liên Thiên lắc đầu: “Không rõ!”
Tần Sơn trầm giọng nói: “Chúng ta có cần giành lấy không?”
Hách Liên Thiên lại lắc đầu.
Tần Sơn có chút khó hiểu: “Vì sao?”
Hách Liên Thiên liền nhẹ giọng nói: “Tranh giành được thì thế nào? Chẳng lẽ lấy được thì là vô địch sao?”
Tần Sơn trầm giọng nói: “Vật này không hề đơn giản, nếu chúng ta có được! ”
Hách Liên Thiên liền nói: “Tai họa! Nếu chúng ta đạt được, sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Võ Viện, chớ nhiều lời, yên tĩnh quan sát tình hình là được!”
Tần Sơn gật gật đầu, không nói gì nữa.
Cách đó không xa, Dạ Lan đột nhiên phá vỡ sự yên lặng: “Lý huynh, Kiếm Tông của ngươi cũng muốn có vật này sao?”
Lý Huyền Phong nhìn Dạ Lan, cười nói: “Thật không dám giấu, vật này chính là vật mà Kiếm Tông ta bị mất!”
Dạ Lan không giận trái lại cười: “Độ dày da mặt Lý Tông chủ, quả thật hiếm thấy.
”
Lý Huyền Phong lạnh nhạt nói: “Chư vị, ở đây là Thần Võ Thành!”
Dạ Lan híp mắt lại: “Lý Tông chủ đây là đang uy hiếp ta?”
Lý Huyền Phong lắc đầu cười: “Dĩ nhiên không phải, Dạ Lan huynh, Diệp Huyên là phản đồ của Kiếm Tông ta, vật này cũng là của Kiếm Tông bị mất, ngươi tới cướp đoạt, có phải có chút không hợp lý rồi không?”
Dạ Lan cười lạnh: “Vật của Kiếm Tông ngươi hả? Lý Tông chủ, lão phu phát hiện, da mặt này của ngươi không phải dày bình thường nha! Ngươi cũng đừng nói cái gì có mất với lão phu! Muốn chí bảo này, có thể, đánh thắng đám người bọn ta!”
Nói xong, ông ta liền muốn ra tay, mà đúng lúc này, một ông lão ôm kiếm đột nhiên xuất hiện phía sau Lý Huyền Phong, ngoài ông ta ra, còn có một người đàn ông vạm vỡ đeo kiếm sau lưng xuất hiện phía sau đám người Dạ Lan cách đó không xa!
Ba vị kiếm tu!
Dạ Lan híp mắt, khoé miệng có chút châm chọc: “Chỉ dựa vào ba người các ngươi?”
Lý Huyền Phong cười nói: “Ngươi nhìn lại đi!”
Lý Huyền Phong vừa dứt lời, phía bên phải đột nhiên xuất hiện hai người mặc áo bào đen, trong tay mỗi người đều cầm một thanh kiếm đen có vỏ, ngoài ra, sau lưng bọn họ, còn có một hộp kiếm màu đen!
Hai vị kiếm tu cấp Đạo Cảnh!
Dạ Lan thấy vậy, sắc mặt tức khắc trầm xuống.
Năm tên kiếm tu chiến đấu với năm người bọn họ, bọn họ không có bất kỳ ưu thế nào, hơn nữa, nơi này còn là Kiếm Tông, nhất định còn có con bài chưa lật!
Phải biết rằng, Kiếm Tông kế thừa nhiều như vậy năm, không thể nào chỉ có chừng đó gia sản!.
Chương 1410
Dạ Lan lạnh lùng nhìn Lý Huyền Phong: “Kiếm Tông, được lắm, chúng ta sau này còn gặp lại!”
Nói xong, ông ta xoay người bước đi.
Rất nhanh, năm người Dạ Lan đã biến mất không thấy đâu.
Không thể đánh!
Bởi vì nếu năm người bọn họ đấu võ, rất có khả năng sẽ bị Kiếm Tông giữ lại chỗ này. Nên biết rằng, kiếm tu vốn có sức chiến đấu rất mạnh, hơn nữa đây còn là địa bàn của Kiếm Tông, ở đây, bọn họ không có phần thắng!
Bên cạnh Lý Huyền Phong, ông lão ôm kiếm trầm giọng nói: “Bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Lý Huyền Phong nói bằng giọng lạnh lùng: “Có gì phải sợ?”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía vị trí của Hách Liên Thiên: “Hách huynh, ngươi hẳn là không có ý nghĩ khác đó chứ?”
Hách Liên Thiên liền đi ra, cười nói: “Không có ý nghĩ khác, chúc mừng quý tông đạt được chí bảo đệ nhất vũ trụ!”
Lý Huyền Phong nhìn thoáng qua Hách Liên Thiên, cười nói: “Đa tạ!”
Nói xong, tay phải ông ta bắt lấy tháp Giới Ngục, sau đó xoay người biến mất.
Rất nhanh, các cao thủ Kiếm Tông ở đó đều rời đi.
Hách Liên Thiên thấy Kiếm Tông yên tâm như vậy, nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Tần Sơn trầm giọng nói: “Cứ để bọn họ chiếm được như vậy?”
Hách Liên Thiên liền lắc đầu: “Việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy!”
Tần Sơn cười khổ: “Vật ấy đã bị bọn họ đạt được, nếu bọn họ đạt được lực lượng của nó, khi đó, Võ Viện ta...”
Hách Liên Thiên đột nhiên hỏi: “Ngươi cảm thấy con người Diệp Huyên như thế nào?”
Tần Sơn hơi ngẩn người, lập tức hỏi: “Ngài là nói phương diện nào?”
Hách Liên Thiên liền nhẹ giọng: “Trí lực!”
Tần Sơn trầm giọng nói: “Không ngu!”
Hách Liên Thiên nhẹ giọng: “Vậy thì đúng rồi! Theo tư liệu của hắn, người này không chỉ không ngu, ngược lại còn rất nham hiểm... Mặc kệ như thế nào, chúng ta mong chờ đi!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Tần Sơn nhìn về hướng Kiếm Tông, rồi cũng xoay người rời đi.
Ở một góc khác, Bạch Chỉ lẳng lặng nhìn Kiếm Tông yên tâm, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi trận chiến lúc trước bắt đầu, Diệp Huyên bảo nàng rời đi, bởi vậy, nàng không hề bị thương.
1411: Vĩnh Viễn Bị Hủy Diệt!
Một lát sau, Bạch Chỉ xoay người rời đi.
...
Kiếm Tông.
Sau khi cầm tháp GIới Ngục kia về Kiếm Tông, Lý Huyền Phong lúc này đi vào phòng tu luyện của mình, nhìn tháp Giới Ngục, trong mắt Lý Huyền Phong tràn ngập lửa nóng!
Ông ta là cao thủ Đạo Cảnh, nhưng bảo vật này lại vẫn có thể khiến hắn cảm thấy một luồng áp chế mạnh mẽ, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là cấp bậc của chí bảo này vượt xa cảnh giới của hắn.
Nghe đồn chí bảo này là con đường duy nhất đi thông Ngũ Duy, mà Ngũ Duy... Đó là một vũ trụ hoàn toàn mới, một thế giới hoàn toàn mới!
Lý Huyền Phong không thể chờ đợi muốn thu phục tòa tháp trước mắt, ông ta bấm tay, một chút máu rơi xuống tháp Giới Ngục.
Tháp Giới Ngục rung lên, ngay sau đó, đột nhiên bộc phát ra một đường ánh sáng màu đen óng ánh.
Lý Huyền Phong lập tức thay đổi sắc mặt, ngay sau đó, cả người ông ta bay ra ngoài, cùng lúc, cả phòng tu luyện hoá thành hư vô trong nháy mắt!
Một lát sau, cách đó không xa Lý Huyền Phong từ mặt đất đứng lên, mà lúc này, một nửa cơ thể của ông ta đã bị hủy!
Lý Huyền Phong ngẩn người, sau đó vội vàng định hình lại cơ thể!
Cao thủ đến được cấp bậc này của ông ta, việc khôi phục lại chi bị đứt là vô cùng đơn giản!
Nhưng mà ngay sau đó, ông ta lập tức ngây dại! Bởi vì cơ thể ông ta không thể khôi phục!
Vĩnh viễn bị hủy diệt!
Lý Huyền Phong vội vàng thử lại vài lần, nhưng mà, cơ thể bị mất của ông ta vẫn không thể khôi phục.
Dường như nghĩ đến cái gì, Lý Huyền Phong vội vàng nhìn về phía chỗ tháp Giới Ngục, nhưng mà lúc này, ở đó trống không, không có gì cả!
Chạy rồi?
Lý Huyền Phong ngẩn người, ngay sau đó, vẻ mặt ông ta trở nên dữ tợn, gầm lên giận dữ giống như dã thú: “Không! Không!”
Giờ phút này, trên mặt ông ta rốt cuộc mất đi vẻ thong dong từng có, chỉ có dữ tợn và điên cuồng!
Chạy rồi!
Lúc này, đám người ông lão ôm kiếm xuất hiện bên cạnh Lý Huyền Phong, khi nhìn thấy Lý Huyền Phong, bọn họ lập tức sững sờ.
Lý Huyền Phong đột nhiên gầm lên: “Tìm, sử dụng tất cả lực lượng tìm kiếm Diệp Huyên! Nhất định phải tìm được hắn!”
1412: Tháp Giới Ngục!
Đám ông lão ôm kiếm liếc nhìn nhau, sau đó xoay người rời đi.
Giữa sân, vẻ mặt Lý Huyền Phong dữ tợn đến mức ngũ quan vặn vẹo, không đúng, ông ta hiện tại chỉ có nửa bên mặt...
“Diệp Huyên!”
Một tiếng gầm gừ lại vang lên...
...
Trong Thần Vũ Thành, trong sân nơi nào đó, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, đang chữa thương.
Sắc mặt hắn bây giờ tái nhợt như tờ giấy, toàn thân chi chít vết rạn, quần áo cũng bị máu tươi nhuốm đỏ!
Lúc trước sử dụng long hồn và lực lượng rồng làm hắn tiêu hao quá lớn! Nếu như tiếp tục đánh, không cần người khác giết, tự hắn cũng sẽ chết!
Mặc dù long hồn và lực lượng rồng này tốt, nhưng lực lượng quá mạnh mẽ, cơ thể hắn bây giờ vẫn không thể chịu đựng lực lượng như vậy!
Hắn điên cuồng nuốt Tiên Tinh!
Cùng với năng lượng không ngừng nhập vào, cơ thể Diệp Huyên bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng đó, sau đó, sắc mặt hắn dần dần tốt hơn một chút!
Diệp Huyên nhận ra điều đó, trong lòng cũng thả lỏng, cũng may có thể khôi phục.
Đúng lúc này, không gian trước mặt hắn đột nhiên sụp đổ!
Diệp Huyên bị doạ sợ, đang định xuất kiếm, lúc này, một vật màu đen xuất hiện.
Nhìn thấy vật màu đen này, sắc mặt Diệp Huyên liền trở nên cổ quái!
Tháp Giới Ngục!
Trước mặt Diệp Huyên, tháp Giới Ngục khẽ rung lên, sau đó trực tiếp hóa thành một ánh sáng đen biến mất vào giữa hai ch ân mày hắn.
Cơ thể Diệp Huyên run rẩy, một lát sau, hắn lắc đầu thở dài: “Ngươi rốt cuộc nhìn trúng ta ở điểm nào... Ta sửa còn không được sao?”
.....
Tháp Giới Ngục!
Sở dĩ Diệp Huyên lấy tháp Giới Ngục ra cho đám người Lý Huyền Phong là vì hắn biết bọn họ hoàn toàn không khống chế được nó.
Đúng như hắn đoán, cuối cùng tháp Giới Ngục này vẫn quay lại.
Mà khiến hắn khó chịu là bây giờ muốn vứt tháp Giới Ngục đi cũng không vứt được.
Hoàn toàn ỷ lại vào hắn!