*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Huyền Phong mở mắt ra: “Tìm thấy không?”
Người áo đen lắc đầu: “Bẩm Tông chủ, Diệp Huyên kia như biến mất khỏi thế gian vậy…”
“Vô dụng!”
Lý Huyền Phong đột nhiên nổi giận: “Ta đường đường là Kiếm Tông, mà cả một người cũng không tìm thấy!”
Người áo đen cúi đầu, không dám nói lời nào.
Lý Huyền Phong đứng dậy đi tới cửa điện, nửa bên mặt ông ta cực kỳ dữ tợn: “Diệp Huyên!”
Bây giờ ông ta không nghĩ đến món bảo vật kia nữa, ông ta chỉ nghĩ làm sao để gi3t chết Diệp Huyên thôi!
Nửa cơ thể bị phá hủy tạo thành ảnh hưởng rất lớn với ông ta, nếu thân thể này của ông ta không thể hồi phục, cả đời này ông ta cũng không thể tiến thêm một bậc!
Lúc này, Lý Huyền Phong ra lệnh: “Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm ra!”
Người áo đen gật đầu, vội vàng lui xuống.
Lúc này, mấy lực lượng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trên không trung của Kiếm Tông.
Thấy cảnh này, sắc mặt Lý Huyền Phong thay đổi, ông ta bay lên cao, vào khoảnh khắc ông ta bay ra ngoài, những lực lượng mạnh mẽ lập tức đánh xuống từ trên không trung, trong chốc lát…
Ầm ầm ầm!
Cả Kiếm Tông bắt đầu chấn động kịch liệt, vô số bụi khói phóng lên cao, một vài đại điện của Kiếm Tông cũng tan nát trong nháy mắt…
“Kẻ thù tấn công!”
Giọng nói này đột nhiên vang lên từ trong Kiếm Tông, sau đó, mấy tia kiếm quang bay lên cao.
Trên không trung, Lý Huyền Phong xuất hiện trước mặt Dạ Lan, khi nhìn thấy Dạ Lan, Lý Huyền Phong gằn giọng nói: “Dạ Lan, ngươi nổi điên cái gì vậy?”
Dạ Lan hờ hững nói: “Lý Huyền Phong, lại gặp mặt rồi!”
Lý Huyền Phong nhìn chằm chằm Dạ Lan: “Bảo vật đó không có ở trong tay ta!”
Dạ Lan giận dữ nói: “Lý Huyền Phong, ngươi đang sỉ nhục chỉ số thông minh của lão phu à?”
Lý Huyền Phong còn muốn nói thêm, Dạ Lan lại đột nhiên biến mất, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Nghênh địch!”
.