*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Phong Trần cũng rút kiếm.
Ầm!
Kỵ binh kia lập tức lùi xa cả trăm trượng, nhưng Mục Phong Trần cũng lùi lại mấy chục trượng.
Tám cao thủ Đạo Cảnh của Kiếm Tông thì đều bị áp chế, gần như chỉ có thể bị động chịu đòn!
Thấy cảnh thấy, sắc mặt Mục Phong Trần lập tức thay đổi.
Ông ta đánh giá thấp những kỵ binh Đường tộc này rồi!
Thực lực của những kỵ binh này, chắc chắn không phải cao thủ Đạo Cảnh có thể sánh bằng!
Phải biết rằng chiến lực của kiếm tu Đạo Cảnh vô cùng mạnh, nhưng vẫn bị những kỵ binh này áp đảo!
Lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên!
Một kiếm tu Đạo Cảnh bị hai kỵ binh liên thủ giết chết!
Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Phong Trần thay đổi: “Rút lui!”
Dứt lời, tất cả kiếm tu vội vàng lùi về.
Lúc này, mười hai kỵ binh kia đáp xuống, rõ ràng chỉ có mười hai người xông lên, nhưng tất cả mọi người của Kiếm Tông lại có cảm giác như đầu với thiên quân vạn mã vậy!
Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Phong Trần vô cùng nặng nề, ông ta không dám cho kiếm tu của Kiếm Tông đi đấu với những kỵ binh này nữa, ông ta quay đầu nhìn về phía kiếm mộ ở sau núi của Kiếm Tông: “Mời Thánh!”
Dứt lời, kiếm mộ sau núi đột nhiên vang lên mười tiếng kiếm reo, sau đó, mười tia kiếm quang phóng lên trên bầu trời của Kiếm Tông.
Trên bầu trời của Kiếm Tông xuất hiện mười kiếm tu!
Nhưng mười người này đều là linh hồn!
Đương nhiên tất cả bọn họ đều là Kiếm Thánh Siêu Phàm!
Linh hồn của mười Kiếm Thánh Siêu Phàm cũng là một trong những lá bài tẩy của Kiếm Tông!
Mười người trên không trung ngẩng đầu nhìn về phía mười hai kỵ binh của Đường tộc, trong mắt bọn họ lộ vẻ mờ mịt.
Lúc này, kiếm tu dẫn đầu nhìn xuống Mục Phong Trần bên dưới, Mục Phong Trần thi lễ: “Hậu bối vô dụng, làm phiền chư vị tổ tiên rồi”.
.