Đệ Nhất Kiếm Thần

chương 1514-1517

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1514: Đường Tộc Đã Mạnh Như Thế Rồi Sao

Khoảng ba mươi bảy cao thủ hàng đầu!

Cộng thêm người mặc áo giáp bên cạnh Đại tiểu thư, trận chiến này… dù là Võ Viện liên thủ với Kiếm Tông cũng chưa chắc đấu lại được!

Đường tộc đã mạnh như thế rồi sao?

Trong mắt Võ Vấn tràn đầy lo lắng.

Lúc đầu, Võ Viện và Kiếm Tông đều cảm thấy mình là thế lực đứng đầu vũ trụ hỗn độn này, nhưng bây giờ xem ra Kiếm Tông và Võ Viện đã hơi thụt lùi rồi!

Lúc có phân thân của tiên tổ, Kiếm Tông và Võ Viện còn có chỗ dựa, dù sao thực lực phân thân của tiên tổ này cũng không phải nghịch thiên bình thường, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu!

Nhưng bây giờ, phân thân của tiên tổ đã không còn nữa!

Có thể nói, dù là Võ Viện hay Kiếm Tông cũng đã mất đi lá bài tẩy mạnh nhất!

Nghĩ đến đây, Võ Vấn, nhỏ giọng thở dài, nếu Kiếm Tông và Võ Viện không lục đục, hai bên liên thủ, có phân thân của hai vị tiên tổ ở trong Thần Võ Thành này, ai dám xâm phạm Thần Võ Thành chứ?

Mà bây giờ…

Lúc này, ông ta cũng cảm thấy nguy hiểm!.

1515: Kiếm Tông Thẳng Thắn Ra Tay Trước!

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mục Phong Trần, ngay cả Việt Vô Trần cũng thế, trong mắt lão đầy vẻ khó tin.

Tất cả cao thủ của Kiếm Tông cũng vội nhìn về phía Mục Phong Trần!

Mọi người đều cho rằng mình nghe lầm!

Muốn đầu hàng?

Mục Phong Trần nhìn Đại tiểu thư nhà họ Đường: “Kiếm Tông ta đồng ý hợp tác với Đường tộc, là hợp tác!”

Đại tiểu thư cười như không cười: “Hợp tác như thế nào?”

Mục Phong Trần đang muốn lên tiếng, Việt Vô Trần cách đó không xa chợt chen miệng vào: “Sư huynh, huynh có biết mình đang nói gì không?”

Vẻ mặt Mục Phong Trần lạnh như băng: “Sư đệ, đệ thật sự hy vọng Kiếm Tông biến mất trên thế gian này sao?”

Việt Vô Trần nhìn Mục Phong Trần, không nói gì.

Mục Phong Trần lại nói: “Cơ nghiệp vạn năm của Kiếm Tông không thể bị hủy hoại trong tay chúng ta được”.

Việt Vô Trần lắc đầu: “Huynh phải biết nếu khuất phục, danh dự vạn năm của Kiếm Tông sẽ hủy hoại hết trong tay chúng ta! Không chỉ chúng ta không ngóc đầu lên được, những đời trước từng tạo ra vô số vinh dự cho Kiếm Tông cũng sẽ chết không nhắm mắt! Hơn nữa nếu khuất phục, kiếm tu của Kiếm Tông ta sẽ trở thành kiếm trong tay người khác, một thanh kiếm không có tự do và tôn nghiêm thì còn sắc bén không? Thế thì thà chết vinh còn hơn sống nhục!”

Mục Phong Trần gằn giọng nói: “Nhưng chẳng lẽ cứ mặc cho Kiếm Tông biến mất khỏi thế gian như thế ư? Chỉ cần người còn sống thì chuyện gì cũng có thể! Dù sao ta cũng không muốn Diệp Huyên kia được lợi!”

Việt Vô Trần đột nhiên biến mất.

Vụt!

Một tia kiếm quang thoáng chốc xuyên thủng đầu Mục Phong Trần!

Mục Phong Trần trợn tròn mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin, ông ta không ngờ sư đệ của mình lại đột nhiên ra tay!

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Việt Vô Trần trên không trung, Việt Vô Trần nhẹ giọng nói: “Huynh nói không sai, người sống thì mọi chuyện đều có thể! Nhưng nếu sống nhục, thì Kiếm Tông ta thà rằng không làm thế! Kiếm tu của Kiếm Tông ta, thua được, chết được, nhưng tuyệt đối không thể sống nhục!”

Nói xong, lão nhìn xuống dưới: “Tất cả đệ tử Kiếm Tông nghe lệnh, dù Kiếm Tông ta có diệt vong cũng phải có cốt khí, cũng phải oanh oanh liệt liệt. Giết!”

Giết!

Kiếm tu trong Kiếm Tông la to như sấm rền, vang tận mây xanh.

Kiếm Tông thẳng thắn ra tay trước!

Đầu hàng?

Việt Vô Trần cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

1516: Tất Cả Con Bài Đều Ném Ra Hết!

Tại sao không thể đầu hàng?

Như những lời của lão: Tôn nghiêm, cốt khí, nếu phải thêm một điều nữa, thì chính là kiêu ngạo!

Kiếm Tông truyền thừa đến tận hôm nay, có khi nào lại cúi đầu trước kẻ thù?

Chưa từng có, bây giờ lại càng không thể có!

Mà sở dĩ Việt Vô Trần ra tay giết Mục Phong Trần là bởi vì Mục Phong Trần muốn để Kiếm Tông quỳ xuống.

Lúc trước, lão có thể nhịn Mục Phong Trần là vì dù đối phương có tâm tư riêng nhưng chung quy vẫn là vì Kiếm Tông, trong lòng vẫn có Kiếm Tông!

Nhưng bây giờ, hành động lần này của Mục Phong Trần tuyệt nhiên đã xem như là phản bội lại Kiếm Tông!

Nếu Kiếm Tông thật sự đầu hàng thì vô số tiền bối của Kiếm Tông sẽ chết không nhắm mắt.

Giết!

Việt Vô Trần dẫn đầu xông về phía những cao thủ Đường tộc.

Mà trong Kiếm Tông, những kiếm tu khác cũng hừng hực khí thế xông về phía cao thủ Đường tộc.

Đồng thời, Kiếm Tông cũng thi triển hết toàn bộ kiếm trận.

Lúc này, Kiếm Tông đã không dám giữ lại một chút nào!

Tất cả con bài đều ném ra hết!

Kiếm trận liên tục tái hiện trong Kiếm Tông, hàng loạt kiếm quang giăng khắp nơi từ trên không trung.

Ngay tức khắc, bên phía Kiếm Tông vẫn chiếm được phần lớn thế thượng phong.

Đương nhiên, chủ yếu là nhờ kiếm trận của Kiếm Tông!

Những kiếm trận này đa phần đều là thứ được truyền lại từ mấy nghìn năm trước, có thể dễ dàng gi3t chết cao thủ Đạo Cảnh.

Dĩ nhiên chúng cũng có một khuyết điểm, đó chính là tiêu hao rất nhiều. Mỗi một kiếm trận đều tiêu hao năng lượng cực lớn! Thế nhưng, lúc này cũng gần như rơi vào tình trạng diệt tông, đương nhiên Kiếm Tông cũng sẽ không tính toán dè dặt về mấy cái này.

Trong không trung, đại tiểu thư Đường tộc mang vẻ mặt vô cảm, mà người mặc giáp bên cạnh ả ta cũng không hề ra tay!

Lúc này, lão Nhạc trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ tổn thất nặng nề!”

Đại tiểu thư Đường tộc trầm mặc.

Lão Nhạc lại nói: “Gọi thêm một nhóm cao thủ đến không?”

Đại tiểu thư Đường tộc lạnh lùng nhìn lão Nhạc: “Chi bằng toàn bộ cao thủ Đường tộc đều xông lên hết cho rồi?”

Chương 1517

Lão Nhạc do dự chốc lát, rồi nói: “Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không có lợi cho chúng ta!”

Đại tiểu thư Đường tộc nhìn người mặc giáp bên cạnh: “Chặn kiếm trận đó lại!”

Người mặc giáp gật đầu, ngay sau đó hắn ta lập tức xuất hiện trước mặt Việt Vô Trần.

Ầm!

Một tiếng nổ đột ngột vang lên.

Đại tiểu thư Đường tộc lại ra lệnh: “Ra tay!”

Đám người lão Nhạc cũng lập tức xông qua.

“Kiếm lên!”

Lúc này, một âm thanh bỗng vang lên từ bên dưới Kiếm Tông, để rồi sau đó, hàng loạt kiếm trong tay đệ tử Kiếm Tông đồng loạt phóng thẳng lên trời.

Trong không trung, mười mấy kỵ sĩ Đường tộc xếp thành một hàng, tay nâng trường đao chém xuống.

Vù vù…

Một luồng đao quang hung tàn chém từ trên xuống, trong chớp mắt, từng âm thanh xé toạc liên tục vang lên từ trên bầu trời Kiếm Tông…

Tuy nhiên bên trong Kiếm Tông từng thời từng khắc đều có người chết!

Cung tiễn!

Mũi tên của chín cung thủ gần như trượt phát nào, ngoại trừ cao thủ Đạo Cảnh có thể chống đỡ được một chút thì những cao thủ khác của Kiếm Tông hoàn toàn không thể cản nổi cung tên bọn họ.

Thế nhưng, cao thủ bên Đường tộc cũng có người ngã xuống, đã có đến năm kỵ sĩ Đường tộc ngã xuống rồi.

Sức chiến đấu của những kiếm tu Kiếm Tông này cũng không hề yếu, nhất là lại có thêm những kiếm trận kia, ngay cả những kỹ sĩ Đường tộc cũng khó ngăn cản được.

Mà nhìn tổng thể thì Đường tộc đang chiếm ưu thế!

Trong Võ Viện.

Ở bên cạnh Võ Vấn, Hách Liên Thiên trầm giọng nói: “E là Kiếm Tông không chống đỡ nổi rồi!”

Võ Vấn trầm giọng nói: “Nếu như Kiếm Tông bị diệt…”

Hách Liên Thiên nhìn Võ Vấn hói: “Sư tôn…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio