*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1536: “vậy Làm Phiền Tiền Bối!”
Tầng sáu cười nói: “Tháp này là chí bảo, nói không động lòng, là giả.
Nhưng, tháp không phải thứ ta có thể có được.
Tháp này có nhân quả lớn, mà ta cho dù ở thời kì đỉnh phong cũng không chịu nổi nhân quả này, huống chi là bây giờ! Cho nên, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không có ý định lấy bảo vật này của ngươi”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Tiền bối hiểu rõ đại nghĩa, hậu bối thật lòng bái phục!”
Hắn là thật lòng bái phục, cao thủ như này, hiểu cái gì nên lấy, cái gì không nên lấy!
Nắm lên được, buông bỏ được, người như vậy thật sự sáng suốt.
Dĩ nhiên, hắn bây giờ không phải không muốn buông bỏ, mà là không buông bỏ được, tháp Giới Ngục này đã ỷ lại trên người hắn rồi!
Tầng sáu lại nói: “Thật ra, nhân quả của tháp này cũng ngoài khả năng chịu đựng của ngươi, nhưng ngươi cũng không phải người bình thường, phía sau có người hùng mạnh giúp ngươi ngăn cản phần lớn nhân quả, nếu không, ngươi hẳn là cũng đã sớm đầu thai rồi”.
Diệp Huyên cười nói: “Mặc kệ như thế nào, ta hy vọng có thể sống chung hoà thuận với tiền bối”.
Tầng sáu: “Rất hợp ý ta, ta và ngươi tuy không phải cùng một thời đại, nhưng tính tình ngươi rất hợp với ta, cho nên, chúng ta hẳn là có thể sống chung hoà thuận”.
Diệp Huyên muốn nói lại thôi.
Tầng sáu nói: “Muốn nói cái gì?”
Diệp Huyên hỏi: “Tiền bối, nếu ta tập hợp đủ chín loại đạo tắc, thật sự có thể kiểm soát tháp này?”
Tầng sáu: “Không được!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Tầng sáu nói: “Thực lực.
Thực lực của ngươi không đủ, vĩnh viễn không thể làm cho nó thật lòng phục tùng ngươi.
Mà ngươi tập hợp đủ đạo tắc, chỉ có thể nói có thể vận dụng một vài công năng của tháp này, và hạn chế mấy người bị nhốt như bọn ta”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Lúc này, tầng sáu nói: “Ngươi có muốn xem tầng bảy?”
Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Có thể nhìn thấy?”
Tầng sáu trầm giọng nói: “Có thể, ta có thể cảm nhận được, phong ấn của tầng bảy đã buông lỏng, ta có thể dùng thần thông, cho ngươi nhìn đến tầng bảy.”
Lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên nói: “Nhìn, mau nhìn đi!”
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi chớp mắt: “Có bảo vật!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Bảo vật gì?”
Tiểu Linh Nhi lắc đầu: “Ta cũng không biết đâu!”.
Chương 1537
Không phục!
Diệp Huyên cảm thấy thật nực cười, bất kể là tầng năm hay tầng sáu, không ngờ bọn họ lại để ý chuyện hơn kém người khác một tầng.
Nhưng ngẫm lại thì hắn thấy cũng bình thường, dù là tầng năm hay sáu thì đều là cường giả tuyệt thế, chắc chắn trước kia bọn họ cũng khiến cả một thời đại phải kinh hoàng!
Tầng bảy!
Diệp Huyên cũng có chút tò mò, bởi vì cô nhóc Tiểu Linh Nhi nói rằng nơi này có bảo bối, nhưng mà bảo bối gì mới được chứ?
Nhóc con kia cứ thích chơi trò thần bí mãi.
Giờ phút này, tầng sáu cất tiếng: “Ngươi là chủ nhân tòa tháp, bởi vậy tòa tháp sẽ không tổn thương ngươi, nhưng thực lực của ngươi quá thấp, cần phải mượn nhờ sức mạnh của ta, đợi chút nữa ngươi hãy dùng thần thức để cưỡng ép thăm dò sâu vào tầng sáu”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Tầng sáu lại nói: “Hít thở chậm rãi, tập trung tinh thần”.
Diệp Huyên chậm rãi tập trung tinh thần, chỉ lát sau, trong lòng hắn đã ổn định lại. Đúng lúc này, một luồng sức lực mạnh mẽ bỗng nhiên tràn vào toàn thân hắn.
Sau đó hắn bỗng mở trừng hai mắt, trong đôi mắt hắn lúc này như phát ra ánh kiếm chói lòa!
Tiểu Linh Nhi giật nảy, nhanh chóng lùi lại vài bước, trông có vẻ luống cuống.
Tầng sáu lại đột nhiên cất tiếng: “Bước vào tầng bảy!”
Diệp Huyên không hơi sức đâu tìm hiểu về luồng sức mạnh khủng khiếp trong thân thể mình, thần thức của hắn nhanh chóng tìm kiếm khắp tầng sáu và bảy, nhưng lúc đến cửa tầng bảy thì đột nhiên lại có một luồng lực thần bí cản hắn lại.
Diệp Huyên vội hỏi: “Tiền bối, làm thế nào bây giờ?”
Tầng sáu đáp: “Còn làm gì được nữa? Gắng gượng xông lên đi!”
Diệp Huyên lại ngưng tụ thần thức, sau đó nhanh chóng lao thẳng về phía luồng lực kia.
Ầm ầm!
Ngay lập tức, Diệp Huyên cảm thấy đầu mình như bị chiếc búa gõ thẳng vào, suýt chút nữa ngất luôn.
Nhưng cũng may là có một luồng sức mạnh đang k1ch thích hắn nên mới không khiến hắn bị ngất đi.
Lúc này, giọng nói của tầng sáu lại vang lên: “Nhanh lên đi, chút nữa thôi là cấm chế này của tầng bảy sẽ tự động khôi phục, ngươi không có nhiều thời gian đâu!”
Diệp Huyên nhanh chóng trấn định tinh thần, hắn ngẩng đầu lên, giờ phút này hắn đang đứng ở tầng bảy rồi.
Tầng bảy chỉ có đúng một cái bàn, trên mặt bàn đặt một chiếc hộp, bên trên có một xâu mứt quả được bảo quanh bởi linh khí, còn bên cạnh chiếc hộp là một cuốn bí tịch cổ.
1538: Bí Tịch Võ Học Có Một Không Hai!
Ngoài những thứ đó thì chẳng còn gì hết.
Cái quỷ gì vậy?
Một chiếc hộp?
Một cuốn bí tịch cổ?
Diệp Huyên ngơ ngác, cả tầng bảy chỉ có mấy thứ đồ chơi này thôi ư?
Tầng sáu bỗng nhiên cất tiếng: “Xem cuốn bí tịch cổ kia đi!”
Ánh mắt Diệp Huyên dừng lại ở cuốn bí tịch, lúc này, một hàng chữ đột nhiên xuất hiện ở khoảng không phía trên cuốn sách: Bí tịch võ học có một không hai – Nhất Kiếm Vô Lượng.
Nhất Kiếm Vô Lượng?
Diệp Huyên nhíu mày, tiến tới gần rồi tiếp tục xem:
“Lấy kiếm làm tâm, lấy tâm làm kiếm. Tâm ở đâu, kiếm ở đó. Nhất niệm sinh, có thể bất ngờ đâm sau lưng kẻ địch trong phạm vi trăm trượng, bất chấp mọi cách phòng thủ, bất chấp mọi loại hộ giáp, vượt qua hết thảy quy luật, coi thường tất cả bí thuật, thần thông cũng như đạo giáo, vượt qua tất cả hạn chế của đất trời, vượt qua tất thảy cảnh giới!”
Xem tới đây, Diệp Huyên lại càng thấy lơ tơ mơ hơn.
Bí tịch võ học có một không hai?
Phớt lờ tất cả?
Cái quỷ gì vậy trời?
Diệp Huyên cố đè nén sự xúc động trong lòng, tiếp tục xem tiếp phần sau, bởi vì vẫn còn:
“Sau khi giết địch xong có thể lẩn ngay vào Không Minh Cảnh, nơi đây nằm ngoài giới hạn trời đất, không một loại pháp tắc nào tra ra nổi, không một loại bí thuật gì dò xét được, cũng chẳng có đạo tắc nào nhìn thấu, tất thảy mọi thứ đều không lây nhiễm, chẳng dính dáng…”
Khi xem tới đây, bỗng nhiên có một luồng lực mạnh mẽ xuất hiện ngay tại tầng bảy này.
Uỳnh!
Thần thức của Diệp Huyên lập tức bị đuổi ra ngoài.
Trong tầng thứ nhất, Diệp Huyên như bị trúng trọng kích, liên tục lùi lại mấy trượng.
Giờ phút này, đầu óc hắn như chứa đầy nước, nặng trịch.
Bỗng nhiên Tiểu Linh Nhi ôm hai quả gì đó đưa tới trước mặt Diệp Huyên, hắn nhanh chóng ăn vào, ngay sau đó cảm giác nặng trịch trong đầu cũng dần biến mất.
Nhưng trong lòng hắn chẳng khác nào dời sông lấp biển, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Bí tịch võ học có một không hai!
1539: Của Ta, Đó Là Của Ta Đấy!”
Tầng sáu im lặng một lát rồi mới nói: “Không hề!”
Diệp Huyên kinh ngạc: “Sao có thể, cái này…”
Tầng sáu nói khẽ: “Giờ thì ta đã thực sự tin rằng tòa tháp này tới từ Ngũ Duy giới rồi”.
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Ý tiền bối là sao?”
Tầng sáu nói: “Tuy trước giờ vẫn luôn nghe đồn tòa tháp này tới từ Ngũ Duy giới, nhưng không hề có chứng cứ trực tiếp nào chứng minh, còn giờ thì có rồi. Cuốn bí tịch có một không hai này không chỉ xuất hiện ở thời đại của ngươi, mà ở thời đại của ta cũng có. Ngươi có biết tại sao bí tịch võ học này lại nghịch thiên tới mức đó không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Xin tiền bối giải đáp”.
Tầng sáu nói: “Bởi vì nó không phải võ học của Tứ Duy giới, mà đến từ Ngũ Duy, là võ học của Ngũ Duy giới!”
Ngũ Duy ư!
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Cuốn bí tịch võ học có một không hai này là của Ngũ Duy giới?”
Tầng sáu đáp: “Tất nhiên rồi, nếu không phải vậy thì sao nó có thể nghịch thiên tới mức đó? Sở dĩ bí tịch này có thể coi thường tất cả là bởi nó vượt xa pháp tắc và đạo tắc cùng với các loại bí tịch thần thông của Tứ Duy, hơn nữa còn không bị Tứ Duy giới hạn. Cuốn bí tịch này chắc hẳn thuộc về chủng tộc cao cấp nhất của Ngũ Duy, nếu không thì chưa chắc đã bị giam trong này”.
Diệp Huyên tỏ ra ngơ ngác: “Tại sao một cuốn bí tịch võ học lại bị giam trong tòa tháp chứ?”
Tầng sáu giải đáp: “Có lẽ bởi vì nó quá mức nghịch thiên, cũng có lẽ là do nguyên nhân khác… Nhưng bất kể nguyên nhân gì, thì điều này cũng đã đủ để chứng minh nó vô cùng khủng khiếp. Nếu bây giờ ngươi học được bí tịch này, ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ giết được Kiếm Thánh Siêu Phàm gì gì đó của Kiếm Tông trong chớp mắt!”
Giết Kiếm Thánh Siêu Phàm chỉ trong chớp mắt ư?
Diệp Huyên ngây ngẩn cả người, sau đó cười khổ: “Thật sự có thứ nghịch thiên tới mức này sao?”
Tầng sáu nói: “Nếu không nghịch thiên thì sao nó lại bị nhốt ở tầng bảy?”
Diệp Huyên còn muốn nói gì đó nhưng Tiểu Linh Nhi bỗng giật giật ống tay áo của hắn, Diệp Huyên bèn nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, nhưng cô bé lại chỉ vào tầng trên, khuôn mặt ngập tràn chờ mong: “Trong đó có gì vậy?”
Diệp Huyên cười nói: “Một cái hộp, một xâu mứt quả!”
Mứt quả!
Hộp!
Tiểu Linh Nhi mở to mắt, sau đó vỗ tay, vui vẻ nói: “Của ta, đó là của ta đấy!”
Diệp Huyên: “…”
Như thể nghĩ tới điều gì, Tiểu Linh Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên, vui vẻ nói: “Thứ kia là của ta, là nàng ấy để lại cho ta, hì hì…”