Đệ Nhất Kiếm Thần

chương 616-618

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

616: Diệp Huyên Từng Nghe Nói Chưa

Hơn một nghìn Tử Nguyên Tinh!

Diệp Huyên thật không ngờ cô bé này lại giàu có như thế!

Tử Nguyên Tinh chính là thứ ngay cả cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính cũng cần! Hơn nữa sau khi lên trên Vạn Pháp Cảnh, thứ tiền tệ thông dụng giữa tất cả cao thủ chính là Tử Nguyên Tinh!

Vì Tử Nguyên Tinh có đủ linh khí, còn có tác dụng rất lớn!

Ngược lại, tác dụng của linh thạch cực phẩm với cao thủ trên Vạn Pháp Cảnh cũng không lớn lắm! Đương nhiên, linh thạch cực phẩm vẫn cực kỳ hữu dụng, vì muốn bồi dưỡng người mới vẫn cần có linh thạch cực phẩm.

Tử Nguyên Tinh quá quý giá, trước khi chưa đạt đến Ngự Pháp Cảnh, sử dụng Tử Nguyên Tinh thật sự có hơi lãng phí.

Trong tháp, bé gái không quan tâ m đến Diệp Huyên nữa, cô bé đi dạo khắp nơi, đi dạo đến tận tầng thứ hai, ngay cả Diệp Huyên cũng không biết cô bé đi lên bằng cách nào.

Mà Diệp Huyên cũng phát hiện tháp Giới Ngục này không hề bài xích cô bé!

Tuy cô bé này hơi đề phòng Diệp Huyên, nhưng không biết vì sao lại không hề đề phòng đại thần tầng hai, điều này khiến Diệp Huyên cực kỳ phiền muộn, mình còn đáng sợ hơn cả đại thần tầng hai sao?

Diệp Huyên không để tâ m đến cô bé nữa, hắn rời khỏi dãy núi Hoang U.

Không thể không nói, lần này đến đây bản thân Diệp Huyên cũng không ngờ mình sẽ lấy được bản nguyên chi tâm của Thanh Châu này.

Phải biết rằng Liên Minh Hộ Giới đã chú ý đến bản nguyên chi tâm này rất lâu rồi! Vì nó, Liên Minh Hộ Giới có thể nói là đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Nếu để Liên Minh Hộ Giới biết bản nguyên của Thanh Châu rơi vào tay hắn một cách dễ dàng như thế, không biết có thể tức chết không!

Đương nhiên, đương nhiên hắn sẽ không ngu đến mức nói chuyện này ra!

Nếu như nói ra, Liên Minh Hộ Giới chẳng lẽ không nổi điên đến giết hắn à!

Sau khi rời khỏi dãy núi Hoang U, Diệp Huyên quyết định trở về Khương Quốc xem sao! Vì đã rất lâu không trở về rồi!

Đế Đô Khương Quốc.

Diệp Huyên đi tới trước cổng thành, cổng thành đã đổ nát, tường thành cũng bị đánh sụp, hơn nữa còn có mùi máu tanh và xác thối.

Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó đi vào, trong thành còn rất ít người, có thể nhìn thấy thi thể thối rữa ở khắp nơi, cũng có thi thể còn mới, đâu đâu cũng là bộ phận cơ thể.

Diệp Huyên đi thẳng đến học viện Thương Lan, vẫn là học viện Thương Lan trước đây, nhưng đã không còn ai nữa.

Không đúng!

Có người!

Diệp Huyên đi tới điện Thương Lan trên đỉnh núi, phát hiện mấy người trong điện Thương Lan, không chỉ có điện Thương Lan, mà trong tất cả các điện trên núi đều có người.

Diệp Huyên đi vào trong, trong điện có ít nhất hơn trăm người, có mấy người còn đang ngủ.

Khi nhìn thấy Diệp Huyên đi vào, mấy người chỉ nhìn hắn một cái rồi dời mắt đi.

Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì?”

Mọi người liếc mắt nhìn hắn, không ai trả lời.

Lúc này, có một người đàn ông đi ra, người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, trông rất lưu manh.

Người đàn ông đi tới trước mặt Diệp Huyên, quan sát hắn một hồi: “Ngươi cũng đến xin được bảo vệ sao?”

Xin được bảo vệ?

Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Có ý gì?”

Người đàn ông cười nói: “Có ý gì? Ngươi không biết à? Viện trưởng Diệp Huyên của học viện Thương Lan ta nói chỉ cần nộp linh thạch cực phẩm sẽ được đến học viện Thương Lan, được học viện Thương Lan bảo vệ! Ngươi xem đi, bây giờ Thanh Châu này loạn lạc, nhưng đâu có ai dám xâm lấn học viện Thương Lan ta!”

Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt: “Ngươi là người của học viện Thương Lan?”

Người đàn ông lấy một miếng lệnh bài ra: “Thấy không? Lệnh bài của học viện, ta chính là học viên của học viện Thương Lan, bây giờ phụ trách tất cả mọi chuyện của học viện Thương Lan”.

Diệp Huyên nhìn thoáng qua lệnh bài, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Lệnh bài là thật!

Nhưng người này lại là giả!

Học viện Thương Lan cũng không có bao nhiêu học viên, hắn đều biết hết, nhưng chắc chắn không có người trước mặt.

Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Cần bao nhiêu linh thạch cực phẩm?”

Người đàn ông cười nói: “Một nghìn linh thạch cực phẩm!”

Một nghìn!

Diệp Huyên đang muốn lên tiếng, lúc này, người đàn ông nhếch miệng cười: “Là một ngày một nghìn linh thạch cực phẩm!”

Một ngày một nghìn!

Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu chặt mày.

Khi nãy hắn cảm nhận một chút, trên núi Thương Lan có ít nhất mấy nghìn người, mỗi ngày một nghìn…

Sau khi im lặng một lát, Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía những người trong điện: “Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi không cần nộp linh thạch cực phẩm mỗi ngày nữa!”

Nghe vậy, mọi người lập tức sửng sốt.

Sắc mặt người đàn ông ở trước mặt Diệp Huyên trở nên hơi dữ tợn: “Huynh đệ, ngươi là đến để quấy rối à?”

Nói xong, gã chỉ vào trước ngực Diệp Huyên: “Ngay cả tu sĩ của Trung Thổ Thần Châu cũng không dám động vào học viện Thương Lan của ta đâu, ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi…”

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi chỉ mới là Thông U Cảnh, hoàn toàn không có năng lực làm chuyện này, chắc chắn có người đứng sau đúng không?”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta cảm thấy có lẽ hắn sẽ bỏ qua cho ta thôi!”

Người đàn ông thù hằn nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn nhất định sẽ tiêu diệt cả nhà ngươi!”

Diệp Huyên sờ mũi mình: “Ta nghĩ có lẽ hắn sẽ không tiêu diệt cả nhà ta đâu… Điều này ta có thể chắc chắn!”

.

617: Diệp Huyên Đã Chết Ở Trung Thổ Thần Châu

Lúc này bọn họ mới phát hiện người trước mặt hơi quen mắt.

Sở dĩ bọn họ không quen biết Diệp Huyên là vì Diệp Huyên đã rời khỏi hơi lâu rồi, hơn nữa cũng không phải ai cũng từng gặp Diệp Huyên!

Người đàn ông trước mặt Diệp Huyên cũng nhìn về phía hắn, nhìn một chút, sắc mặt gã hơi khó coi, cuối cùng, thân thể gã bắt đầu run rẩy! Rõ ràng là đã nhận ra Diệp Huyên rồi!

Người đàn ông run rẩy nói: “Các… Các hạ, là… là ta có mắt không tròng, ta…”

Diệp Huyên cười nói: “Nói ta biết, người nào bảo ngươi làm như thế!”

Sắc mặt người đàn ông hơi khó coi, hắn chần chừ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không nói cũng chết, nói cũng chết, còn chết cả nhà… Ta…”

Diệp Huyên nhẹ nhàng hỏi: “Muốn mặc cả với ta à?”

Người đàn ông vội vàng nói: “Không dám, chỉ hy vọng các hạ có thể bảo vệ người nhà của ta, ta…”

Diệp Huyên cười nói: “Nếu ngươi thật sự muốn bảo vệ người nhà của mình thì ngươi nên tự sát, chỉ cần ngươi tự sát, ta tin những người phía sau ngươi chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho người nhà ngươi. Nhưng mà, ngươi không dám tự sát!”

Sắc mặt người đàn ông hơi khó coi, đang muốn nói chuyện, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên chỉ tay.

Phựt!

Cánh tay phải của người đàn ông lập tức bay ra ngoài!

Máu tươi tuôn rơi!

Sắc mặt người đàn ông lập tức trở nên tái nhợt.

Diệp Huyên cười nói: “Vẫn không chịu nói đúng không?”

Người đàn ông đang định lên tiếng, lúc nào, một người đàn ông trung niên cách đó không xa đột nhiên nói: “Ta biết là ai!”

Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông trung niên, mà lúc này, người đàn ông trước mặt hắn đột nhiên nói: “Là…” Lúc này, một tia kiếm quang đã xuyên thủng giữa lông mày người đàn ông.

Người đàn ông sững sờ nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Nếu lúc đầu ngươi nhận lỗi, sau đó thẳng thắn, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, tiếc là bây giờ đã muộn rồi!”

Nói xong, hắn đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, ông ta cúi chào: “Bái kiến Diệp viện trưởng!”

Diệp viện trưởng!

Nghe thấy lời của người đàn ông trung niên, mọi người vội vàng cúi chào hắn, có mấy người không thể che giấu vẻ hưng phấn và kích động trong mắt!

Diệp Huyên!

Lại trở về rồi!

Diệp Huyên cười nói: “Các vị không cần phải thế đâu!”

Nói xong, hắn nhìn người đàn ông trung niên, ông ta trầm giọng nói: “Thế lực sau lưng nam tử kia là một đội lính đánh thuê đến từ Trung Thổ Thần Châu, bây giờ bọn họ ở lại Hoàng cung Khương Quốc, mà Đế Đô bây giờ cũng do bọn họ quản lý!”

Hoàng cung Khương Quốc!

Diệp Huyên gật nhẹ đầu, sau đó xoay người rời đi.

Lúc đi đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó nói: “Từ giờ trở đi, các ngươi ở lại đây đi, đồng thời không cần giao nộp linh thạch cực phẩm nữa. Nhưng có một ngày nếu chúng ta trở về mong các vị sẽ rời đi đúng lúc. Nơi này chỉ cho các vị ở tạm, chứ không phải cho các vị, hy vọng các vị hiểu!”

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên đi tới trước mặt hắn, người đàn ông nhìn Diệp Huyên bằng ánh mắt đề phòng: “Tại hạ là đội trưởng của đội lính đánh thuê Hỗn Nguyên, không biết các hạ là?”

Diệp Huyên cười nói: “Chính là ngươi chiếm lĩnh học viện Thương Lan, sau đó mỗi ngày đều thu cái gọi là phí bảo vệ đúng không?”

Người đàn ông trung niên híp mắt lại: “Ngươi là người của học viện Thương Lan!”

Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”

Ông ta nhìn Diệp Huyên rất lâu, sau đó nói: “Các hạ, đừng trách ta nói thẳng, Diệp Huyên đã chết ở Trung Thổ Thần Châu, ngay cả thi thể cũng bị chó hoang ăn rồi, các hạ còn liều mạng vì học viện Thương Lan, không đáng đâu!”

Diệp Huyên: “…”

618: Tầng Thứ Tư?

Mình chết ở Trung Thổ Thần Châu á?

Diệp Huyên nghe má há hốc: “Diệp Huyên chết ở Trung Thổ Thần Châu? Ngươi chắc chứ?"

Gã đàn ông nhếch mép: “Giả làm sao được. Tên Diệp Huyên kia đắc tội Liên Minh Hộ Giới nên bị họ truy nã, sống kiểu gì bây giờ?"

"Rất có lý”. “Đương sự” vừa gật vù khép tay phải lại, vung lên.

Xoẹt!

Theo tiếng kiếm minh rền vang, một tia kiếm quang lóe lên, những tên lính đánh thuê quanh họ bị chém thành hai nửa trong nháy mắt.

Gã đàn ông trố mắt ra, sau đó khiếp sợ nhìn hắn: “Ngươi... ngươi chính là Diệp Huyên!"

Diệp Huyên toét miệng cười: “Đoán đúng rồi! Tặng ngươi một kiếm!"

Tay hắn vung lên, thủ cấp gã đàn ông bay véo ra ngoài giữa cột máu phun tung tóe, đôi mắt trợn trừng không nhắm lại được.

Diệp Huyên đi thu thập nhẫn chứa vật của từng người ngã xuống, trong đó có rất nhiều những món đồ lặt vặt và khoảng một tỉ sáu viên linh thạch cực phẩm.

Ở Thanh Châu mà có thể kiếm được một con số khổng lồ đến vậy, không cần nghĩ cũng biết đám người này đã vơ vét vô số thành trì trong thời gian qua.

Khi hắn chuẩn bị rời đi, chợt nghe giọng đại thần tầng hai vang lên trong đầu: “Con bé lên tầng thứ tư rồi!"

Tầng thứ tư?

Diệp Huyên ngây ngẩn, sau đó lập tức vào tháp Giới Ngục.

Cô bé không có ở tầng thứ nhất, thứ hai hay thứ ba...

Tầng thứ tư ư?

Hắn đờ người ra hỏi: “Làm sao lại lên được?"

"Không biết”, đại thần đáp gọn lỏn.

Diệp Huyên nuốt khan: “Ừm... Đại thần à... Chuyện này bất thường lắm ấy! Làm sao mà nó đi vào được chứ?"

"Sao ta biết được!", đại thần nổi quạu.

Bỗng nhiên một chùm sáng trắng lóe lên ở tầng thứ nhất, cô bé tí hon lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.

Hắn vội hỏi: “Ngươi đi lên tầng thứ tư sao?" Thấy đối phương gật đầu, hắn lại hỏi: “Trên đó có gì?"

Cô bé nhìn hắn: “Đối phương dặn ta không được nói cho ngươi, còn bảo ngươi là kẻ mặt rất rất rất dày, ta phải đề phòng”.

Nói xong còn vươn ngón tay ra nhéo má hắn, thốt lên với vẻ nghi hoặc: “Cũng đâu có dày lắm đâu ta!"

Diệp Huyên: “...”

"Linh quả đâu?"

Nhìn đôi bàn tay đang xòe ra của cô bé, Diệp Huyên bèn lấy một ít linh quả ra. Đôi mắt đối phương sáng rỡ lên, không màng đến kích thước to lớn hơn mình rất nhiều, hăm hở cắn ngập vào thịt quả, không bao lâu sau đã chén sạch, tiếp tục vươn tay ra với vẻ chưa đã thèm.

Trước đây hắn không bán hết những chiến lợi phẩm này cho Tam lâu chủ Túy Tiên Lâu mà giữ lại một phần cho mình, vậy mà bây giờ đành mang hết ra đặt trước mặt cô bé tí hon.

Diệp Huyên hỏi: “Có ngon không?"

Cô bé gật đầu: “Ngon, ngon lắm!"

"Tầng thứ tư có gì?"

Lại nhận được cái lắc đầu: “Không nói được”.

Hắn nghiêm mặt hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn bè sao?"

Bạn?

"Là gì cơ?", cô bé mờ mịt hỏi lại.

Diệp Huyên: “...”

Sau một hồi quan sát hắn, cái đầu tí hon lại lắc qua lắc lại: “Ngươi là con người, con người không ai tốt cả, không thể tin được”.

Nhưng việc cô bé con có thể đi lên đó khiến hắn ngạc nhiên một phen.

Nếu đối phương có thể lên tầng thứ tư, vậy cũng có thể lên tầng năm, sáu, chín...

Diệp Huyên chợt cảm thấy hiếu kỳ về thứ ở trên tầng chín.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio