Đệ Nhất Kiếm Thần

chương 765-767

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

765: Thì Ra Là So Tài À

Đoạn ông ta quay sang Diệp Huyên: “Đi xuống đi”.

Diệp Huyên đi ngay không chút do dự.

Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, nếu không phải vì nể mặt Đại trưởng lão thì hắn còn đếch muốn quan tâ m đến hai người này.

Một khắc sau, Vân Khiếu và gã thanh niên cũng rời khỏi học viện Đạo Nhất.

Bên ngoài học viện, gã ta thấp giọng hỏi: “Khiếu thúc, chỉ vậy thôi sao?" ! Vân Khiếu bắn sang một ánh mắt rét căm căm: “Bằng không thì thế nào?"

"Hắn thiếu chút nữa đã giết ta!", gã thanh niên lạnh lùng gằn ra.

Vân Khiếu chỉ nhàn nhạt đáp: “Hắn nói chỉ là so tài, hơn nữa còn suýt bại bởi ngươi, ngươi bảo ta đáp lại thế nào? Rằng ngươi còn không đỡ nổi một chiêu của hắn à?"

Sắc mặt gã thanh niên xấu xí vô cùng: “Hắn đánh lén! Bằng không sao ta lại...”

Vân Khiếu chỉ lắc đầu: “Ta đã điều tra một chút, hắn còn trẻ như vậy đã là Kiếm Tiên, không phải kẻ tầm thường”.

"Việc cần gấp bây giờ là bẩm báo gia tộc về việc của Vân Thắng, mối thù này ngày sau còn có cơ hội báo”.

Ông ta nhìn gã thanh niên, sau đó xoay người biến mất.

Gã thanh niên do dự một hồi, hung tợn quắc mắt trừng về phía học viện Đạo Nhất rồi mới đi theo.

...!

Động tác rút kiếm vẫn được tiếp tục.

Từng giờ từng phút trôi qua, đến ngày thứ tư, Diệp Huyên đã không nhớ thanh kiếm đã rời khỏi vỏ bao nhiêu lần nữa.

Có câu "nỗ lực sẽ được đền đáp", hắn dần dà phát hiện sau khi dùng kỹ thuật rút kiếm này, Nhất Kiếm Định Sinh Tử của hắn đã bắt đầu thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn.

.

766: Có Nguy Hiểm Gì Không?

Diệp Huyên đứng trong phòng tu luyện, thanh kiếm trong vỏ nằm trong tay trái, lẳng lặng một khắc đồng hồ. Sau đó, tay phải hắn nâng lên nắm chuôi kiếm, rút ra.

Choang!! Một tiếng kiếm reo lên, không chỉ khiến căn phòng sụp đổ mà không gian quanh hắn cũng nứt nẻ.

Nhưng Diệp Huyên vẫn lắc đầu. Uy lực trong một chiêu rút kiếm này vẫn còn chưa đủ, vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển.

Ngặt nỗi tốc độ hiện giờ đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều tinh thần và thể lực, xem như đã đến cực hạn của hắn.

Khi nhìn lại bản thân, hắn mới phát hiện cánh tay phải đã nứt toạc, cả người như bị đào rỗng, hai chân mềm như bún. ! Ngự Pháp Cảnh đã không đủ để gánh mức tiêu hao của chiêu này nữa, hắn phải đạt đến Phá Không Cảnh.

Để làm được điều đó, hắn phải có kiếm.

Diệp Huyên xếp bằng ngồi xuống, tính toán tài sản hiện có: một triệu sáu trăm nghìn Tử Nguyên Tinh, mười một nghìn Tử Hỏa Tinh, đổi sang Tử Nguyên Tinh là một triệu mốt.

Hẳn là đã đủ.

Nghĩ vậy, Diệp Huyên quyết định rời khỏi phòng tu luyện nhưng không lập tức đi tìm kiếm, bởi vì hắn còn chuyện khác quan trọng hơn.

Hắn đi đến điện Đạo Nhất, ở đó trong một khắc đồng hồ rồi rời đi, lại vào tháp Tử Hỏa, nhanh chóng tìm được Viêm Già.

Trước mặt nàng ta, hắn đặt ba món vật phẩm vừa lấy được từ chỗ Đại trưởng lão xuống.

Nàng ta khẽ gật đầu: “Ta sẽ làm lại thân xác cho nàng ta, nhưng cũng cần một ít thời gian, tháng sau ngươi hãy quay lại”.

Diệp Huyên do dự một hồi: “Có nguy hiểm gì không?"

Viêm Già lắc đầu: “Không có. Nhưng linh hồn nàng vốn đã bị đánh nát, lại thêm thân xác được làm lại, có thể sẽ xảy ra một số vấn đề sau khi hồi sinh. Việc này thì ta cũng không thể đảm bảo”.

Diệp Huyên chỉ thấp giọng nói: “Cho dù thế nào cũng làm ơn tiền bối”.

Viêm Già gật đầu: “Đi đi, tháng sau lại đến”.

Như nghĩ đến gì đó, nàng ta nhắc nhở: “Cẩn thận Giản Tự Tại ở tầng bốn, người này không đơn giản đâu”.

Cũng không được.

Bọn họ chắc chắn sẽ không đưa kiếm cho hắn, khi ấy chẳng lẽ đi trộm?

Diệp Huyên bỗng do dự. Trộm... nghe có vẻ không tốt lắm.

Nghĩ ngợi một hồi, hắn thốt lên: “Đi... mượn dùng tạm một chút, sau này trả lại...”

Nói rồi, hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên trong tháp Giới Ngục: “Cái thứ không biết xấu hổ này...”

767: Cẩn Thận Vẫn Hơn

Tiên Kiếm Tông.

Tiên Kiếm Tông có địa vị rất quan trọng ở Bắc Vực, vì cả Bắc Vực chỉ có một tông môn kiếm tu này thôi.

Kiếm tu trước giờ rất hiếm có, vì kiếm tu yêu cầu thiên phú rất cao và tài nguyên tu luyện khổng lồ, vì thế nếu không có thế lực bồi dưỡng, một người dù có thiên phú vô cùng tốt thì thành tựu vẫn hữu hạn. Mà Diệp Huyên tu luyện đến bây giờ đã cảm nhận được một cách sâu sắc tầm quan trọng của tiền.

Nếu không có đủ tiền, trên con đường tu luyện sẽ nửa bước khó đi, đặc biệt là mỗi lần hắn đột phá đều cần hấp thụ kiếm.

Diệp Huyên thông qua Truyền Tống Trận của Đạo Nhất Thành, đi tới Tiên Kiếm Tông.

Tiên Kiếm Tông đứng sừng sững trên một ngọn núi trong tinh không, như một thanh kiếm đang treo ngược, mà xung quanh ngọn núi này thỉnh thoảng còn có phi kiếm bay qua.

Khí thế!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên khi nhìn thấy Tiên Kiếm Tông, Tiên Kiếm Tông này còn có khí thế hơn cả học viện Đạo Nhất nữa. ! Diệp Huyên cũng không lẻn vào Tiên Kiêm Tông mà là quang minh chính đại đi vào, chỉ chốc lát, một ông lão đeo trường kiếm trên lưng đã xuất hiện trước mặt hắn.

Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Người phương nào?”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Vãn bối là học sinh nội viện của học viện Đạo Nhất, Diệp Huyên, nghe lệnh Đại trưởng lão đến thăm hỏi Tông chủ Tiên Kiếm Tông”. . Truyện Teen Hay

Học viện Đạo Nhất!

Ông lão cau mày: “Cậu là người của học viện Đạo Nhất?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”

Ông lão hỏi: “Có gì chứng minh không?”

Diệp Huyên lấy một cái lệnh bài ra, nhìn thấy lệnh bài này, ông lão gật nhẹ đầu: “Đợi một lát!”

Nói xong, lão xoay người rời đi.

Diệp Huyên nhìn xung quanh, xung quanh thỉnh thoảng có người ngự kiếm đi qua, mà những người này đều rất mạnh mẽ.

Lúc này, ông lão lúc trước lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông lão nói: “Đi theo ta!”

Cứ thế, Diệp Huyên đi theo ông lão vào Tiên Kiếm Tông.

Bên trong Tiên Kiếm Tông rất rộng rãi, rất ít kiến trúc, chỉ có vẻn vẹn mấy tòa đại điện, dọc trên đường đi, Diệp Huyên nhìn thấy không ít kiếm tu, hắn phát hiện một điều là những kiếm tu này đều rất lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt, hắn chào hỏi những kiếm tu này, đối phương cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng không đáp lại.

Rất rõ ràng là Tiên Kiếm Tông lợi hại hơn Thương Kiếm Tông rất nhiều, nhưng lại thiếu đi chút tình người so với Thương Kiếm Tông.

Diệp Huyên và ông lão nhanh chóng tiến vào trong đại điện, trong đại điện, Diệp Huyên nhìn thấy một người đàn ông trung niên.

Người này chính là Tông chủ Lý Thanh của Tiên Kiếm Tông.

Lý Thanh nhìn Diệp Huyên: “Cậu là Diệp Huyên đúng không?”

Diệp Huyên sửng sốt, đối phương từng nghe đến tên mình sao?

Lý Thanh nhẹ giọng nói: “Nghe nói cậu là kiếm tu mạnh nhất trong học viện Đạo Nhất!”

Diệp Huyên cười: “Không có không có, cũng bình thường thôi!”

Trong điện, Lý Thanh nhìn theo hướng Diệp Huyên rời đi: “Nghe nói mười sáu tuổi người này đã đạt đến Kiếm Tiên… Ông thấy sao?”

Ông lão ở bên dưới lắc đầu: “Có lẽ không có khả năng đó, nhưng thiên phú và sức chiến đấu của người này chắc chắn là không thể nghi ngờ, vì hắn đã đánh bại Nam Sơn, một trong bốn yêu nghiệt của nội viện, mà Nam Sơn đã đạt đến Nguyên Cảnh rồi!”

Lý Thanh gật đầu: “Đúng là không tệ, tiếc là đã gia nhập học viện Đạo Nhất rồi…”

Ông lão cười nói: “Thật sự hơi đáng tiếc, nếu ở Tiên Kiếm Tông ta, được tông môn toàn lực bội dưỡng, muốn giúp hắn đạt đến Đại Kiếm Tiên trong vòng hai năm hoàn toàn không phải việc khó”.

Lý Thanh gật đầu: “Bảo người của lầu Tiên Binh cẩn thận một chút, Diệp Huyên này hơi mặt dày, có lẽ hắn sẽ không từ bỏ như thế đâu”.

Ông lão cười nói: “Chắc hắn sẽ không đến trộm hay cướp đâu nhỉ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio