*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1178: Khống Chế Bằng Cách Nào
Lúc này, trên người Diệp Huyên đột nhiên phát ra sát khí mạnh mẽ, cùng lúc đó, đôi mắt của hắn cũng trở nên đỏ như máu!
Sát niệm!
Diệp Huyên cảm thấy thần trí của mình sắp bị sát niệm này khống chế!
Cảm nhận được điều này, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, vội vàng giận dữ quát: “Đừng có kiếm chuyện với ông!”
Nhưng sát niệm kia lại càng ngày càng mạnh, cùng lúc đó, hơi thở trên người hắn cũng ngày càng mạnh.
Diệp Huyên thầm thấy hoảng hốt, vì hắn phát hiện mình đã sắp không khống chế được lực lượng này rồi, hắn không chút do dự, vội vàng trả đôi đồng tử kia về lại trong kiếm Ma Kha.
Oanh!
Diệp Huyên lập tức như quả bóng bị xì hơi xụi lơ ngã xuống đất.
Trên mặt đất, Diệp Huyên không ngừng thở d ốc, trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi lạnh.
Trong khoảnh khắc khi nãy, hắn lại muốn giết người, giết ai cũng được, chỉ khi nghĩ đến Diệp Liên, sát niệm kia mới yếu đi được một chút! Nhưng sát tâm vẫn rất nặng!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên lập tức ngồi dậy, vẻ mặt hắn có hơi dữ tợn, lúc này, giọng nói của Tiểu Hồn đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Tiểu chủ, cái này không trách nó được!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”
Tiểu Hồn đáp: “Tiểu chủ, đây là bản tính của đồng tử Ma Kha, người muốn khống chế nó chỉ có hai con đường, một là thuận theo nó, bị nó khống chế, hai là áp đảo nó, để nó bị người khống chế”.
Diệp Huyên thắc mắc: “Bị ta khống chế?”
Tiểu Hồn đáp: “Đúng vậy, Tiểu chủ có thể khống chế nó!”
Diệp Huyên hỏi: “Khống chế bằng cách nào?”
Tiểu Hồn nói: “Không bị nó khống chế, đầu óc tỉnh táo, thì người sẽ có thể khống chế nó! Vì nó cũng không có nhằm vào Tiểu chủ, nếu không với thực lực của Tiểu chủ bây giờ tuyệt đối không thể nào điều khiểm được nó… Nhưng ta không hiểu vì sao nó lại không nhằm vào Tiểu chủ nhỉ?”
Vẻ mặt Diệp Huyên hơi kỳ lạ, sau đó, hắn nghiêm mặt: “Chắc chắn là nó thấy ta có thiên phú dị bẩm, cho nên muốn đi theo ta”.
Tiểu Hồn nói: “Chắc là… không có khả năng đó đâu nhỉ?”
Diệp Huyên đen mặt: “Tiểu Hồn ngươi có ý gì? Cái gì gọi là không có khả năng?”
Tiểu Hồn cười hì hì, không nói lời nào.
Diệp Huyên: “…”
Một lát sau, Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, cứ thế nhìn kiếm Ma Kha trước mặt!
Muốn chinh phục kiếm này chỉ có một cách, đó là không bị nó khống chế!
Còn đi sợ kiếm!
Dần dần, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên hơi khó coi, nếu ngay cả một thanh kiếm mà mình cũng sợ, thì mình còn tu kiếm kiểu gì?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên cầm lấy kiếm Ma Kha bằng hai tay, sau đó, vô số lực lượng Ma Kha tập trung về phía hắn..
1179: Lại Một Canh Giờ Trôi Qua.
Khi ngày càng có nhiều lực lượng Ma Kha tiến vào người, cơ thể Diệp Huyên bắt đầu run rẩy, mà sát niệm kia lại xuất hiện một lần nữa! Không chỉ thế, trong hốc mắt hắn lại xuất hiện đôi đồng tử máu.
Khi đôi đồng tử máu này xuất hiện, Diệp Huyên phát hiện sát niệm kia bắt đầu chiếm đoạt thần trí của mình.
Diệp Huyên cắn chặt răng, lúc này, hắn không lùi bước nữa mà đối mặt trực diện với sát niệm này!
Càng lùi bước thì càng sợ hãi!
Diệp Huyên bắt đầu tiếp nhận nó, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ cho tâm thần của mình tỉnh táo.
Giữ lại chút tỉnh táo, giữ lại bản tâm!
Đây là việc bây giờ hắn phải làm!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sát khí quanh người Diệp Huyên ngày càng mạnh, chẳng những thế, vẻ mặt hắn cũng ngày càng dữ tợn, tựa như một ma đầu vậy.
Tiểu Linh Nhi ở một bên nhìn Diệp Huyên, cảm thấy hơi sợ, cô bé ôm chặt lấy đại thần tầng hai bên cạnh, chỉ tay vào Diệp Huyên, không biết muốn thể hiện điều gì.
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Cứ thế khoảng hai canh giờ sau, hơi thở trên người Diệp Huyên ngày càng mạnh mẽ, mạnh đến mức vượt qua cả Thánh Cảnh, nhưng lúc này, sát khí trên người hắn cũng mạnh đến đáng sợ!
Tiểu Linh Nhi nhìn về phía đại thần tầng hai, đại thần tầng hai nhẹ giọng nói: “Chịu đựng được thì sẽ như tái sinh, không chịu đựng được… Vậy cũng không thể trách người khác, đây là con đường mà hắn lựa chọn!”
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên.
Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua, hơi thở trên người Diệp Huyên vẫn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng đồng thời, sát khí kia cũng ngày càng mạnh.
Đây không phải sát khí của Diệp Huyên, mà là sát khí của đồng tử Ma Kha, vì vậy, sát khí này không bị Diệp Huyên khống chế, ngược lại, Diệp Huyên còn bị sát khí này khống chế! . Truyện Light Novel
Bây giờ phải xem hắn và sát khí này cái nào mạnh hơn!
Diệp Huyên đi tới trước mặt nàng ta, hắn chĩa kiếm vào đại thần tầng hai, vẻ mặt đại thần tầng hai không chút cảm xúc.
Diệp Huyên đột nhiên đâm về phía trước một cái.
Đại thần tầng hai không hề tránh né, nhưng khi kiếm còn cách giữa chân mày của nàng ta khoảng nửa tấc thì dừng lại.
Diệp Huyên đột nhiên há miệng cười: “Đùa một chút thôi!”
1180: Đi Cầu Xin Hắn Đừng Gi3t Chết Ta Ư?
Dứt lời, hắn cất kiếm đi!
Mà lúc này, đại thần tầng hai đột nhiên xông lên, ngay sau đó, Diệp Huyên lập tức cảm thấy bụng có cảm giác đau đớn, sau đó, hắn bị văng ra xa!
Đại thần tầng hai đi về phía Diệp Huyên: “Đùa á? Ta cũng vừa đùa đấy!”
Nói xong, nàng ta đột nhiên tăng tốc…
Bốp!
Diệp Huyên lại bay ra ngoài một lần nữa…
Một lát sau, Diệp Huyên ngồi tựa vào vách tường, kiếm Ma Kha ở ngay trước mặt hắn, còn đại thần tầng hai thì ở cách đó không xa.
Diệp Huyên cười khổ, mình đúng là tự tạo nghiệp mà!
Đại thần tầng hai đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Hàng phục được nó rồi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Nhưng vẫn không ổn định lắm”.
Đại thần tầng hai nói: “Suy cho cùng lực lượng kia cũng không phải của ngươi, hiểu không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu! Ta sẽ không quá lệ thuộc vào nó!”
Nói xong, hắn nhìn về phía đại thần tầng hai: “Rốt cuộc tầng năm này có thái độ gì?”
Đại thần tầng hai im lặng.
Diệp Huyên hỏi: “Đừng nói là hắn nhất định muốn gi3t chết ta đấy?”
Đại thần tầng hai lắc đầu: “Hắn muốn cái tháp, bây giờ tháp này đang trong giai đoạn suy yếu nhất, cộng thêm việc cô gái váy trắng không có ở đây, vì thế, bây giờ là thời cơ tốt nhất để hắn cướp tháp. Mà hắn muốn tháp, cho nên ngươi nhất định phải chết”.
Diệp Huyên do dự một chút, sau đó hỏi: “Không có cách nào hóa địch thành bạn sao?”
Đại thần tầng hai hờ hững hỏi lại: “Hay là ngươi đi nói chuyện với hắn đi?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đi cầu xin hắn đừng gi3t chết ta ư?”
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Giản Tự Tại từ bỏ cái tháp này, là vì nàng ta biết nàng ta không thể nào khống chế được nó”.
1181: Ngươi Có Suy Nghĩ Như Thế Là Rất Tốt
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Không chịu nổi!”
Một lát sau, Diệp Huyên tựa lên vách tường, lúc này hắn vô cùng yên tĩnh!
Đại thần tầng hai này nóng tính quá!
Động một tí là ra tay, đúng là không có nhân tính!
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên: “Ngươi phải hiểu tháp Giới Ngục này cũng có thể không phải thật lòng phục tùng ngươi”.
Diệp Huyên nhìn nàng ta.
Đại thần tầng hai nói: “Sở dĩ nó nhận ngươi làm chủ là vì cô gái váy trắng, cô gái váy trắng có thể trấn áp những tồn tại trong này, hơn nữa có lẽ nó cũng sợ cô gái váy trắng, mà thần phục ngươi, có thể giúp nó có được sự tán thành và ủng hộ của cô gái váy trắng”.
Diệp Huyên cười khổ: “Cảm giác này rất khó chịu!”
Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyên: “Có gì khó chịu?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Trước giờ, ta luôn cho rằng nó vừa ý ta nên mới chọn ta!”
Đại thần tầng hai nói: “Thật ra thì cũng có khả năng này”.
Nói xong, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là ngươi phải hiểu nó mạnh hơn ngươi, mạnh hơn rất nhiều rất nhiều!”
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu! Nhưng mà ta cũng không có sự lựa chọn nào khác, không phải sao?”
Đại thần tầng hai im lặng.
Diệp Huyên có sự lựa chọn nào khác sao?
Thật ra thì hắn không có.
Lựa chọn không cần tháp Giới Ngục?
Vấn đề là tháp Giới Ngục tự tìm tới hắn, chứ không phải hắn tự động lựa chọn tháp Giới Ngục.
Đại thần tầng hai lắc đầu, lúc này, nàng ta chợt cảm thấy hơi mờ mịt, vì dường như rất nhiều chuyện đã được âm thầm sắp đặt trước rồi!
Đại thần tầng hai không nói gì.
Diệp Huyên lại hỏi: “Vì sao bây giờ tên ở tầng năm không ra tay?”
Đại thần tầng hai đáp: “Lúc đầu là vì thanh kiếm kia… Nhưng có lẽ đối phương sẽ nhanh chóng ra tay thôi”.
Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ta có thể cảm nhận được, nhiều nhất là chưa tới năm ngày”.