Đến lúc này hai anh em bọn họ đã tỏ ra vô cùng lo lắng và bất an, những bước chân chêch choạc, những chiêu thức không còn đường nét, giờ đây họ trở nên rối tinh rồi mù, cộng với nội lực giảm sút, mà bên đối diện, thanh niên kia dường như chẳng mất sức tý nào, hai anh em họ ra sức tấn công nhưng bên kia thanh niên một bộ đang cưỡi ngựa xem hoa vậy, chỉ thủ và thủ thỉnh thoảng tiên tay lai công một chiêu, nhưng dường như đối phương không muốn hạ thủ, mà chỉ điểm đến là dưng, lúc này người đại ca bỗng giật mình tỉnh ngộ, thì ra không phải đối phương không đánh thắng được hai anh em họ, mà dường như thanh niên trước mặt này đang dùng anh em của họ để luyện rèn thì phải, nhận thấy điều này người đại ca bỗng phẫn nộ hét lên một tiếng.
- Mày cũng dùng anh em tao làm đá mài dao ư.
Nghe vậy bên ngoài quan chiến những người này tỏ ra sửng sốt, không ai nghĩ rằng có người lại to gan lớn mật đến vậy, đối chiến với hai vị nhất đẳng đại tông sư mà còn dám cả gan dùng họ làm đá mài dao để luyện tập, mà người này còn trẻ tuổi như vậy chứ? đấy là điều làm cho những người có mặt ở đây cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên, lúc này thế giớ quan của họ dường như bị đánh thủng trăm ngàn lỗ.
Nhưng họ đâu biết rằng Thanh Sơn chỉ có một mình tu luyện theo công pháp mà hắn ghi nhớ được, vậy nên bây giờ Thanh Sơn đang ở cảnh giới gì chính hắn cũng không biết được, mà hắn chỉ biết được một điều đó chính là hắn còn thiếu khả năng thực chiến, và kinh nghiệm chiến đấu.
Bởi vậy mà đây là cơ hội không thể tuyệt vời hơn để Thanh Sơn nâng cao kỹ năng thực chiến, và kinh nghiệm chiến đấu Bởi vì đây là một trận chiến sinh tử, nên bên kia sẽ dồn toàn lực và dùng những sát chiêu để thi triển, như vậy Thanh Sơn sẽ có thể vừa nâng cao được khả năng chiến đấu và cũng có thể xác định được cơ bản về cảnh giới của mình là đang ở ngưỡng nào.
Cơ hội như vậy làm sao Thanh Sơn có thể bỏ qua được.
Mặc dù bên ngoài những người bên Phan tộc rất lo lăng cho Thanh Sơn, nhưng nhìn vào thế cục thì họ đã có thể xác định được thắng bại đã phân.
Bởi lúc này hai huynh đệ đao khách đã chỉ dùng chút hơi sức còn lại để chống đỡ một cách thụ động mà thôi, thấy đối phương dường như đã hết khả năng, bởi vậy Thanh Sơn cũng không còn muốn dây dưa thêm với họ, nhẹ nhàng cất lên một tiếng.
- Chơi đùa với hai vị đủ rồi, đã không còn gì thú vị nữa thì nên kết thúc sớm, không làm mất thời giờ của mọi người nữa.
Vừa nói Thanh Sơn vừa sử dụng chiêu Nhất vĩ độ giang, thanh long quá hải.
một thân hình phi nhanh như thiểm điện, kiế trong tay huy vũ cuồng phong gào thét, rồi cái gì đến cũng phải đến, chỉ nghe ánh thép chạm vào da thịt thê lương rét lạnh.
sau đó hai bóng người liên tục thối lui về phía sau, tay phải ôm lấy bả vai, khi mọi người nhìn lại chỉ thì không thấy tay trái của hai người đâu nữa, mà trên năm ngón tay của hai người máu liên tục trào ra qua giữa các kẽ ngón tay.
Ánh mắt hai người đờ đẫn, khuôn mặt nhăn nhó vì đau, một giọng nói lạnh lùng vang lên rất tự tin và cũng mang đầy vẻ thách thức.
- Tôi chặt đi mỗi người một cánh tay coi như để cảnh cáo hai vị, sau này nếu còn hống hách thì tôi sẽ đòi lại nốt hai cái mạng còn nếu hai vị thấy người sau lưng có thể trả thù cho hai vị thì xin mời, tôi sẽ chờ họ đến.
Lúc này dường như số phận đã được an bài, toàn bộ Hắc Hổ bang dường như chết lặng, hai vị nhất đẳng đại tông sư đều bạo vậy thì họ lấy cái gì để đấu với Phan tộc bây giờ, Cao Thành Nam dù đã biết trước kết cục nhưng dường như cũng không chấp nhận được kết quả này.
cứ nghõ rằng hai người đao khách này sẽ giúp họ giành lấy chiến thắng, dành lấy địa bàn hưởng lấy vinh hoa phú quý, nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện một thanh niên không biết từ đâu đến, phá hết kết quá, phá tan hi vọng của ông ta.
Hồ Hoài Thu lúc này nước mắt đã đầy mặt, mối thù hơn hai mươi năm sắp được báo phục, vậy mà giữa đường lại thất bại ngay trong gang tấc, bây giờ bà ta hiểu rằng mãi mãi sẽ không còn cơ hội nữa, và không biết chị em bà ta cùng Hắc Hổ bang không biết có sống qua được đêm nay hay không.
Con phía đối diện, Phan tộc lúc này đã là vui mừng khôn xiết, đây đúng là tìm đường sống trong cái chết, không ai nghĩ họ lại có thể vượt qua sóng gió một cách không ai ngờ tới, nhất là Phan Thái Học lúc này đã là lệ nóng dâng trào, thấy em trai như vậy Phan Thái Hùng chỉ cười một tiếng rồi trêu chọc.
- Chú có phải trẻ lên ba đâu nữa mà khóc lóc như trẻ con vậy?
sao tôi thấy có gì sai sai ở đây nhỉ?
Anh có trải qua đâu mà biết, ngay lúc đầu em cứ nghĩ là đêm này Phan tộc hoàn toàn xong, nhưng không nghĩ tới vậy mà…
vừa nói Phan Thái Học vừa nấc lên không khác gì một hài đồng, khiến cho toàn bộ Phan Thái gia tộc không nhịn được cười tất cả ầm vang mà cười đùa.
Thấy vậy Phan Thái Học nhin lại rồi mặt đỏ tía tai trách mắng.
- Cười cái gì mà cười, nếu còn cười nữa trừ lương của tất cả mọi người.
Không cho phép cười nữa.
Ông ta nói mà không khác gì trẻ con, làm cho đám người càng thêm cười mãnh liệt hơn, cười đến nước mắt lưng trong, bởi lúc này họ sung sướng, sung sướng đến muốn chết đi sống lại, vượt qua cửa tử có ai mà không sung sướng chứ, họ rất hiểu tâm trạng của Phan Thái Học, bởi chính họ cũng như vậy.
Hai vị đao khách lúc này không còn mặt mũi đứng ở đây nữa, họ liếc nhìn Thanh Sơn bằng ánh mắt đe dọa.
- Tiểu tử, ngươi đã đắc tội người mà không nên đắc tội, vậy nên tử ký của ngươi đã điểm, hãy từ từ hưởng thụ đi
- Hãy chờ đấy tiểu tử
Đe dọa một câu lấy lệ chữa thẹm rồi hai người quay lại dẫm chân lao đi như một làn khói..