Lúc này Phan Thái Học nhìn về phía Phan Thái Hùng để tìm một lời giải thích.
- Anh cả, anh cả giải thích giúp em đi, tại sao phan tộc chúng ta lại nhặt được bảo chứ?
Thấy vậy Phan Thái Hải bật cười nhìn em mình rồi cất tiếng.
- Chú ngốc thật hay là đang giả vờ ngốc vậy? chú không thấy chuyện vừa xảy ra hay sao?
- Chuyện vừa xảy ra, đó chẳng phải là chuyện chúng ta đánh bại Hắc hổ bang hay sao?
Phan Thái Học lơ ngơ nói, mà dường như ông ta không hiểu gì vậy, nói một cách mơ mơ hồ hồ.
Phan Thái Hùng thấy vậy cất giọng
- Chúng ta đánh bại ư, chú không thấy ư, cha của chúng ta đánh đông dẹp bắc bao nhiêu năm, dương như chưa có đối thủ ở cái thành phố Thanh An này, nhưng vừa rồi chú thấy đó, cha của chúng ta không qua được mấy chiêu thì đã bị hai người kia đánh bại.
Quan trọng là từ lúc nào mà ở thành phố chúng ta lại xuất hiện lượng cao thủ nhiều như vậy.
điều đó chứng tỏ cái gì?
- Chứng tỏ rằng thành phố này sẽ không được yên ổn không được bao lâu nữa, mà chú thấy không, thanh niên vừa rồi thì thế nào, cậu ta nhẹ nhõm đánh bại hai vị cao thủ, mà lại cậu ấy còn rất trẻ, tiền đồ vô lượng à, một người như vậy tại sao chúng ta lại không bám vào chứ, nếu như vậy chẳng phải chúng ta đã có một người bảo kê phía sau rồi sao.
Lăn lộn bao nhiêu năm trong xa hội chắc rằng chú cũng hiểu được một điều đó là cuộc chiến trên thương trường chỉ là một chuyện, nhưng mà một gia tộc muốn tồn tại và phát triển mạnh mẽ hơn thì sau lưng cần có một võ giả, một thế lực võ giả chân chính, như vậy thì mới mong chốn đỡ được một thế lực.
nghỉ một lúc Phan Thái Hải lại tiếp tục dạy dỗ em mình.
- Chắc giờ này chú đã hiểu rồi chứ, thế thì cha của chúng ta nói là đã nhặt được bảo rồi thì có cái gì là không đúng cơ chứ.
Nói xong Phan Thái Hùng cũng nhanh chóng lui về phía sau, còn Phan Thái Học phân công công việc xong thì cũng nhanh chân chạy theo Phan Thái Hải.
Sáng sớm hôm sau trên bàn ăn bốn bốn người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, Lúc này Phan Thái Hùng mới cất giọng nói.
- Cảm ơn cậu hôm qua đã ra tay giúp đỡ, nếu không có cậu thì cái mạng già tôi cũng không còn, tôi già rồi có chết cũng không sao, nhưng mà mấy trăm mạng người nhà họ Phan phải chết thảm thì tôi không đành lòng.
- Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi, à mà ông lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, ông có nhận xét gì về hai người tối hôm qua.
Dường như hiểu được ý của Thanh Sơn muốn hỏi về nguồn gốc của hai hai cao thủ tối hôm qua, bởi vậy Phan Thái Hùng hơi suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu chậm rãi cất lời.
- Vậy là những lời đồn là có thật.
- Đó là những lời đồn gì vậy ông nội?
Nghe vậy Phan Như Nguyệt cất giọng hỏi ngay.
- Như Nguyệt cháu có thể để cho ông nói xong rồi cháu hãy hỏi được không? ông chưa nói xong cháu đã nhảy ngay vào mồm ông nói Phan Thái Hùng vừa đưa tay xoa mái đầu Phan Như Nguyệt một cách âu yếm, tỏ ra ông ta vo cùng yêu thương đứa cháu này, sau đó Phan Thái Hùng lại tiếp tục kể.
- Cách đây hơn chục năm về trước, tôi cùng mấy người bạn cũ có dịp cùng nhàu gặp gỡ, sau đó chúng tôi có đến một vùng núi ở phía tây của thành phố dạo chơi, ở nơi đây chúng tôi đã nghe một số lời đồn đại.
Người ta nói rằng ngoài thế giới mà chúng ta đang sống, thì ngoài ra còn có một thế giới, mà theo như họ nói thì những nơi đó cách biệt với chúng ta bởi một lỗ đen lốc xoáy, khi vượt qua lỗ đen lốc xoáy đó sẽ tiến vào thế giới đó.
nhưng mà để tìm đường đến được thế giới đó thì không phải là chuyện dễ, vả lại tôi cũng chưa từng nghe nói có ai tiến vào được thế giới đó.
- Vậy chuyện này có liên quan gì đến hai người hôm qua chứ?
Phan Như Nguyệt không nhịn lại được lại cất giọng hỏi.
- Đấy cháu lại thế rồi, cháu có thể chờ ông nói xong rồi hỏi một thể luôn được không?
Lườm Phan Như Nguyệt một cái xong thì Phan Thái Hùng lại tiếp tục kể.
- Tất nhiên là chuyện này có liên quan rồi, có liên quan thì ông mới kể ra chứ.
mặc dù chưa có ai đi đến hoặc co chứng cứ về nơi đó, nhưng mà bao năm qua vẫn có những lời đồn tồn tại.
vả lại nhìn vào hai người hôm qua thfi có vẻ họ không đến từ thế giới của chúng ta.
Đến đây thì Phan Thái Hải cũng nhịn không được mà cất tiếng hỏi, bởi một người chuyên về nghiệp vụ kinh doanh như ông ta mặc dù sẽ không lạ lẫm với thế giới võ giả, nhưng mà để hiểu sâu thì ông ta cũng sẽ không hiểu được.
- Cha, chẳng lẽ cha muốn nói là hai người tối hôm qua đến từ thế giới kia hay sao?
- Con thế này mà cũng không nhịn được vậy sao làm được việc lớn, làm cái gì cũng nên trầm tĩnh thận trọng chứ.
Sau đó ông lại tiếp tục.
- Đúng vậy tồi nghi ngờ hai người kia họ là đến từ thế giới kia, vả lại họ xuất thân từ một bang phái có tiếng tăm không hề tốt, bởi vậy mà những lời đồn về họ là nhiều nhất, thật cũng không nghĩ tới những lời đồn lại khả năng là có thật, mà không nghĩ tới những người này lại có liên quan đến nhà họ Tôn.
Nghỉ một lúc, Sau đó Phan Thái Hùng lại tiếp tục kể.
- Ngày đó có một lời đồn về một môn phái xuất hiện trong một thời gian ngắn,môn phái này xuất hiện ở dãy núi phía tây,có tên là Huyết Đao Môn, đặc thù của môn phải này là luyện công từ máu tươi của con người, nhưng không chỉ như vậy môn phái đó còn luyện công từ máu tươi của những trinh nữ.
Bọn họ thường xuyên tìm và bắt những trinh nữ này về để huyết tế lấy máu luyện công…
Nghe Phan Thái Hùng kể đến đây Thanh Sơn bỗng giật mình, bởi Thanh Sơn nhớ lại những cô gái mất tích gần đây, và sự việc những cố gái đang bị nhốt ở bên phía hang động bên kia, sau đó Thanh Sơn lẩm bẩm.
- Chẳng lẽ những cô gái này có liên quan đến Huyết Đao Môn này sao?.