Nghe thế Hai người bên trong bỗng nhiên mở mắt ra, trông theo ánh sáng truyền vào hai người bọn họ chỉ thấy một thân ảnh lạ lẫm, hai anh em đưa mắt nhìn nhau, tỏ vẻ không nhận biết người này.
thấy hai anh em bọn họ kinh ngạc như vậy, Khánh Đồng vội vàng cất tiếng giải thích.
- Không cần phải ngạc nhiên như thế, hai vị sư đệ không biết ta cũng đúng thôi.
Hai người này chính là hai anh em Trương Hồng.
Trương Hoàng, nghe những lời của Khánh Đồng mà anh em bọn họ như lạc vào sương mù mờ mịt, bọn họ không nghĩ rằng bọn họ tự dưng có một người bỗng dưng gọi họ là sư đệ, chẳng nhẽ người này từ trên trời rơi xuống, tại sao lại vào được chỗ này cơ chứ.
Lúc này Khánh Đồng lại tiếp tục.
- Bởi vì không có nhiều thời gian, không thể giải thích cặn kẽ cho hai vị được, tối nay ta sẽ giải thích rõ ràng hơn,
Nói xong Khánh Đồng để lại chỗ thức ăn còn lại, sau đó quay người rời đi.
mà trong suốt quá trình này luôn có một đôi mắt trông thấy hết mọi việc.
Tối hôm ấy, sau khi quay lại nhà giam Khánh Đồng bắt đầu kể lại mọi chuyện.
- Hai vị sư đệ, chúng ta lại gặp mặt.
Lúc này Trương Hồng vội lên tiếng.
- Anh là ai, tại sao lại gọi anh em chúng tôi là sư đệ, thật sự nghĩ mãi mà chúng tôi cũng không thể nghĩ ra được.
Lúc này Khánh Đồng mỉm cười sau đó tiến lại gàn anh em Trương Hồng rồi nhẹ nhàng tháo những chiếc móc sắt đang c ắm vào xương tì bà của hai người.
Xương tì bà là hai yếu huyệt quan trọng nếu như bị khóa thì dường như không thể làm được gì nữa, nếu như cố gắng vận lực thì những cái móc sẽ càng thêm cắm sâu hơn và sẽ bị vô lực.
Khi cởi bỏ được hai cái móc này thì anh em Trương Hồng đã trở nên thoải mái hơn, họ có thể tự do vận công mà không còn bị ảnh hưởng nữa.
- Cảm ơn anh!
- Không cần cảm ơn, chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, việc này có sá gì đâu chứ, sư đệ không phải câu nệ tiểu tiết.
Trương Hoàng bỗng dưng lên tiếng.
Anh có thể nói cho chúng tôi biết anh là ai, tại sao lại giúp đỡ anh em chúng tôi như vậy?
- Không cần vội, hai anh em đệ hãy ăn uống, nghỉ ngơi một lúc đi đã, rồi ta sẽ kể cho hai người nghe.
Sau một lúc Khánh Đồng bắt đầu kể lể.
- Mọi chuyện bắt đầu cũng phải cách đây hơn ba mươi năm, lúc đó ta cũng đang còn rất bé và đó cũng là lúc mà trong môn xảy ra nhiều xung đột nhất, lúc đó trong môn chia làm hai phe.
- bọn em cũng biết rồi, Huyết Đao Môn dùng máu của các trinh nữ để luyện công, mà phương pháp này chính là do chưởng môn quá cố cũng là đại sư bá của chúng ta khởi xướng, mà đã có khởi xướng thì ắt cũng có phản đối,
- Lúc đó sư phụ ta, và sư thúc Bạch My không chấp nhận phương pháp hại người này mà đứng ra phản đối, sự việc này kéo dài một thời gian khá dài không bên nào chịu nhường bên nào, cho đến lúc sư thúc không chịu được nữa bèn bỏ ra ngoài, còn sư phụ ta vẫn một mực phản đối nhưng không ăn thua gì, lúc sư bá còn sống mặc dù không hài lòng nhưng cũng không có ý định ám hại sư phụ ta, nhưng mà khi sư bá mất thì Môn chủ hiện tại đã vu cho sư phụ ta là phản bội sư môn và bị bắt nhốt vào ngục mấy chục năm nay.
Mặc dù lúc đó ta là đồ đệ, nhưng vì còn quá bé và sư phụ không cho phép ta được phép để lộ thân phận là đồ đệ của người, vậy nên mấy chục năm nay ta luôn âm thầm làm một người phục vụ bếp, đưa cơm nước cho lão nhân gia người, và ông ấy cũng âm thầm truyền thụ võ công cho ta.
- Sau khi sư thúc tức giận rời bỏ tông môn, chỉ còn một mình sư phụ ta ở lại, môn chủ và những người trong phe cánh của ông ta đã vu oan cho sư phụ ta là phản bội, sau đó thiết hạ cạm bẫy rồi bắt nhốt, các đệ thấy căn phòng bằng đá bên kia không? đó chính là nơi mà mấy chục năm qua sư phụ ta bị nhốt ở may mà nhà lao này không có người canh gác bởi vậy từ nay ta cũng có thể giúp hai đệ một phần, nhưng mà ta cũng có một tin tức xấu truyền đến cho hai đệ.
Lần này hành động, môn chủ không phải nhằm vào hai đệ, mà là nhằm vào sư thúc Bạch My, bọn họ chỉ lợi dụng hai đệ để dẫn dụ sư thúc tới, sau đó thiết hạ cạm bẫy để làm hại sư thúcKhánh Đồng thao thao một mạch kể lại cố sự cho hai anh em Trương Hồng nghe, khi nghe tới Đào Bá Duy lợi dụng anh em bọn họ để sát hại sư phụ mình thì cả hai người đều giật nảy mình, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, vả lại môn chủ lại ẩn chứa mưu kế tâm sâu như vậy.
Nhịn không được Trương Hồng vội vang cất tiếng
- Sư huynh, có cách nào để báo cho sư phụ chúng ta được không, sư phụ đã già chúng ta không muốn để ông ấy phải lo lắng khổ liên lụy, mặc dù nói là tình sư đồ, nhưng từ bé tới giờ ông ấy đối xử với anh em chúng ta như con cái ruột thịt.
- Thật ra ta cũng không có cách nào mật báo, mà giờ cũng không kịp chỉ sợ tin tức đã sớm truyền đi, giờ đến lúc đó ta sẽ thả ra hai người, hi vọng lần này cũng là một cơ duyên.
Vừa nói trong mắt Khánh Đồng trở nên lấp lóe, anh em Trương Hồng không hiểu Khánh Đồng muốn làm gì, và cơ duyên ở đây là cái gì.
- Thời gian không còn sớm nữa, hai vị sư đệ nghỉ ngơi đi chắc hẳn ngày mai sẽ có nhiều việc để làm.
Nói xong Khánh Đồng đứng lên rồi cất bước biến mất trong đêm, mặc dù sơn động một màu đen đặc nhưng không cần đèn đuốc hắn vẫn băng băng một cách dễ dàng, chứng tỏ, người này không phải là kẻ tầm thường..