Đệ Nhất Kiếm Vương

chương 67: 67: biết địch biết ta trăm trận trăm thắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đúng vậy, thiếu niên này có thân phận gì, tại sao mời chỉ mười bảy mười tám tuổi mà đã lợi hại như vậy, không chỉ một mình đánh bại mấy chục cao thủ, mà đến cả ngũ hành kỳ trận cũng không làm được gì hắn, mà còn bị đánh bại một cách thê thảm như vậy.

Đặc biệt nhất là ở đây ai cũng biết thực lực của Hội phó Trương Thế Quang là cao đến mức nào, nhưng vẫn bị một kiếm xuyên giò, giờ đi lại còn khó khăn, nếu không cứu chữa kịp thời còn có thể để lại di chứng sau này khó mà tăng lên được thành tựu cao hơn trong võ học.

Trương đại nhân, có phải nhàn nhã đã lâu vậy nên ngài từ một mãnh hổ oai phong giờ lại biến thành một con mèo già yếu ớt rồi hay không?

Một người đàn ông đứng tuổi cất giọng mỉa mai Trương Thế Quang.

Hai người vốn có hiềm khích từ trước, nên đây là cơ hội để hắn ta chọc giận cũng như làm giảm uy tín của Trương Thế Quang trong mắt các thành viên Hoàng Sơn hội.

Đỗ đại nhân, ngài nói vậy là có ý gì? lần hành động này thất bại, tôi chịu hoàn toàn mọi trách phạt đến từ tổ chức, tôi không trốn tránh mong ngài tôn trọng người khác một chút.

- Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, bởi theo tôi thấy một thiếu niên vắt mũi chưa sạch mà lại có thể đả thương bao nhiêu cao thủ trong hội như vậy, điều đó là hơi vô lý.

Nhân tài như vậy tôi chưa từng nghe thấy đã xuất hiện ở vùng đất này, với tin tức linh thông của chúng ta chẳng lẽ lại không nghe ngóng được gì, vả lại bây giờ ngài nhận trách nhiệm cũng có thay đổi được điều gì không.

Bởi vì vơ hội như thế sẽ không xuất hiện lần thứ hai nữa, và đối phương cũng sẽ cẩn thận hơn, lúc đó chúng ta muốn truy sát ông ta sẽ khó hơn rất nhiều.

Và một điều quan trọng nữa mà các ngài ở đây nên nhớ, là chuyện không chỉ liên quan đến chúng ta, mà các gia tộc kia sẽ không chịu để yên nếu chúng ta không hoàn thành được chuyện này.

Tôi nói như vậy cũng là để mọi người nhận thức được sự việc nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ.

Đỗ Trường Hồng, một nhân vật cũng có máu mặt và hung ác của Hoàng Sơn hội, trước hắn cũng từng tranh đoạt chức hội phó, nhưng vì không được lòng các hội viên, nên thất bại, giờ là cơ hội để hắn lật đổ Trương Thế Quang để lên nắm chức hội phó.

- Tôi biết sự việc nghiêm trọng nên tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Trương Thế Quang cũng không biết nói gì hơn, bởi vậy ông ta không nói nhiều, nói càng nhiều càng dễ để cho Đỗ Trường Hồng bắt bẻ.

Thôi được rồi, không cần phải bắt bẻ nhau nữa, sự việc nghiêm trọng, nên mới có cuộc họp ngày hôm nay.

Lúc này Hoàng Hùng Sơn đứng ra cắt lại cuộc cãi vã của hai người rồi ông ta lại tiếp tục.

- Có lẽ tin tức cũng đã truyền ra, chẳng mấy chốc các gia tộc kia sẽ có người đến chất vấn chúng ta, vậy nên hãy tìm cách để bọn họ thông cảm, hơn là ngồi đây trách cứ lẫn nhau.

- Đúng vậy, mọi người hãy bàn bạc với nhau bước tiếp theo nên làm gì để trấn an các gia tộc kia, mọi người cũng biết các gia tộc kia không phải là cái dạng gì tốt đẹp, đối với bọn họ lợi ích là quan trọng nhất, bọn họ cũng là những kẻ ăn xương uống máu, dẫm đạp lên hàng trăm hàng ngàn bộ cốt khô mới xây dựng nên một gia tộc như vậy.

giờ lợi ích bị đe dọa, bọn họ sẽ không yên ổn mà đứng yên đâu.

Người đàn ông đầu trọc Hoàng Công Thái cất tiếng làm cho đám người không còn dám nghị luận, ở đây ai cũng biết ông ta tuy không phải hội trưởng, nhưng uy quyền rất lớn xét về chức vụ ông ta nắm cả một ban chuyên luận tội thi hành các án phạt dành cho các thành viên trong hội, luận về vai vế ông ta còn là chú họ của hội trưởng Hoàng Hùng Sơn.

- Đầu tiên hãy trấn an các gia tộc kia, để trấn an được bọn họ chúng ta phải đưa ra thời hạn xử lý chuyện này, thời gian không có nhiều cho chúng ta, một khi Thanh An và Đô Thanh đưa ra được hiệp ước chung, chúng ta sẽ không còn đường để đi nữa.

Hai nữa là, đã điều tra ra lai lịch của thiếu niên kia chưa? mối quan hệ giữa cậu ta và Nguyễn Cảnh Thạc là gì?

Nếu thật sự thân thủ của cậu ta lợi hại như vậy, thì sợ là thân thế không hề đơn giản, phải điều tra kỹ càng trước khi hành động lần tiếp theo.

Lúc này Trương Thế quang cất giọng báo cáo.

- Thưa Hoàng Hội Trưởng Cùng Hoàng pháp chính, sau khi trở về tôi đã cho người đến thành phố Đô Thành điều tra tin tức, chắc là cũng sắp có kết quả, còn nữa, trách nhiệm của tôi thì tôi xin ghánh chịu, xin chịu mọi hình phạt từ hội Pháp Chính

- Được rồi chuyện trách phạt sẽ do bên pháp chính xử lý còn hôm nay chỉ bàn cách giải quyết vấn đề thôi.

Hoàng hội trưởng cất giọng trả lời.

nhưng lúc này Đỗ Trường Hồng lại nói chen vào.

- Tôi Nghĩ Trương Thế Quân đai nhân đang bị thương như vậy, sẽ không thể hành động cho lần tiếp theo nên có lẽ ngài ấy cần về nghỉ ngơi trước.

Mọi người thấy thế nào?

Lúc này một vài người cùng phe với Đỗ Trường Hồng nhao nhao cất tiếng.

Đúng vậy, Trương Đại nhân vừa thực hiện nhiệm vụ trở về lại bị thương nặng nên cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

- Có lẽ Trương đại nhân không đủ trí lực để tham gi cuộc họp này đâu

- Những vết thương sẽ làm đau ngài ấy, nên chắc sẽ không thể tập trung được, nghỉ ngơi là cách tốt nhất cho ngài ấy.....

.......

Bọn họ nhao nhao đưa ra ý kiến của mình sau cái liếc mắt đầy ẩn ý của Đỗ Trường Hồng.

Ầmmm.....!Một tiếng đập bàn vang lên sau đó là tiếng quát

- Tất cả yên lặng...yên lặng!!!

Pháp chính Hoàng Công Thái quát lên, sau đó ông ta cất giọng nói với mọi người.

- Mặc dù Trương Thế Quang không hoàn thành nhiệm vụ, việc trách phạt đã có ban Pháp Chính lo liệu, nhưng ông ta là người nắm rõ nhất về lần hành động vừa rồi, vì vậy cần có ông ấy để làm rõ ràng chi tiết thông tin, có làm rõ ràng thông tin, nắm rõ đối thủ thì mới mong lần hành động tiếp theo mới mong thắng lợi, nên người ta mới có câu nói, "Biết địch, biết ta trăm trận trăm thắng"

Đúng lúc mà mọi người đang hăm chú lắng nghe thì ầm ầm hai tiếng vang lên, cửa phòng bật mở rồi một nhóm người cất bước đi vào.....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio