Đệ Nhất Kiếm Vương

chương 79: 79: đôi bạn trẻ trao nhau cơm chó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói rồi chàng trai đưa ánh mắt nhìn vào cặp mắt

trong trẻo của cô gái, và tỏ ra rất chắc chắn và tự tin với những gì mà mình đã nói.

- Cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì không biết giờ này tớ phải làm sao nữa.

- Không phải cảm ơn đâu, tớ tình nguyện và tớ muốn cả đời này sẽ được lo lắng, chăm sóc và bảo vệ cậu, Thanh Thanh hãy cho phép tớ nhé.

Cô gái nhìn chăm chăm vào chàng trai dường như không tin vào tai mình nữa dường như đang lạc vào giữa chốn thiên đường mộng mơ.

Cô gái là Thanh Thanh, và chàng trai đó không phải là ai khác mà chính là Thanh Sơn, sau khi giải cứu Thanh Thanh thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của Trần Tuấn thì Thanh Sơn đã đưa cô đến hòn đảo nhỏ trên hồ, mà hắn thường luyện công ở đây, vừa là để chờ cho cô tỉnh lại, và cũng là nơi khá bị mật sẽ không bị người khác để ý đến.

Phải kể đến lúc Thanh Sơn bị bảo vệ ngăn ở cửa, nhưng lúc hắn bị tên bảo vệ sỉ nhục thì cũng là lúc mà Nguyễn Phương Linh và hai người đã cùng nhau vào tham gia bữa tiệc, ở đây Thanh Sơn đã gặp gỡ Nguyễn Cảnh Thạc và cả Võ Quý Bình, ba người nói chuyện khá vui vẻ và hòa hợp, ở đây Thanh Sơn cũng biết được Nguyễn Cảnh Thạc và Võ Quý Bình là hai người đứng đầu hai thành phố Đô Thánh và Thanh An.

Đang lúc ba người đang trò chuyện thì Trần Thiên Hành cùng Lê Hùng Anh đến chào hỏi, ban đầu không thấy Thanh Thanh đi cùng bố thì Thanh Sơn khá thắc mắc, sau khi tìm hiểu được là Thanh Thanh đang cùng Trần Tuấn trong phòng víp, dự cảm sẽ không có chuyện tốt lành nên Thanh Sơn đã đến phòng VIP để xem thử thì đúng như dự đoán, Trần Tuấn vẫn ngựa quen đường cũ, không biết hối cải, hắn lại định hại đời Thanh Thanh, nhưng mà rất may Thanh Sơn đến kịp và giải cứu cô thoát khỏi bàn tay của ác quỷ.

Và giờ đây, dưới bóng trăng treo hai người như một đôi tình lữ, mặc dù có chút rụt rè, có chút ngượng ngùng, có chút hồi hộp, bởi vì hai con tim ấy vẫn chưa thể hòa cùng một nhịp, bởi vì hai con tim ấy vẫn còn, tình trong như đã, mặt ngoài còn e.

Trăng hôm nay thật đẹp, lần đầu tớ thấy ánh trăng đẹp như vậy.

Chàng trai ấp úng không biết nói gì, mặc dù trong lòng chất chứa bao nhiêu điều muốn nói, nhưng làn môi lại giữ lại trong lòng mà không sao mở ra được, nên đành mượn ánh trăng để giải trừ đi sự ngượng ngùng trong lòng.

- ừm, trăng thật đẹp, đã lâu tớ cũng chưa được ngắm trăng trong cảnh yên bình như thế này, đây là lần đầu mà tớ ngắm trăng ở nơi như thế này đấy, cũng là lần đầu tiên tớ chưa trở về nhà lúc thời gian muộn như vậy.

Lúc này Thanh Thanh tiếp lời, mặc dù lúc trước cô chăm sóc Thanh Sơn mấy tháng, nhưng lúc đó là Thanh Sơn đang bị hôn mê không biết gì, còn bây giờ mặt đối mặt với nhau, nên trong lòng không thể dấu đi sự ngại ngùng.

- Đừng lo lắng như vậy, sau này tớ sẽ là chỗ dựa cho cậu, tớ sẽ bảo vệ cậu trên những bước đường mà cậu đi.

- Cảm ơn cậu thật nhiều, nhưng cậu cũng biết, hiện tại nhà tớ đang gặp rắc rối, chuyện bố tớ chưa xong, chuyện gia đình cũng chưa ổn, tớ rất lo lắng, hôm nay bố con tớ đến dự buổi tiệc cũng là sự bất đắc dĩ mà thôi, nhà họ Trần sẽ không để yên, và bố tớ có thể sẽ lại vào nhà giam bất cứ lúc nào nếu như làm họ Trần phật ý.

Lúc này Thanh Thanh cất giọng buồn rầu, từ nhỏ bố đã luôn yêu thương chiều chuộng, giờ thấy bố chịu khổ như thế làm sao cô đành lòng, thấy người mình yêu thích cất giọng buồn như vậy, Thanh Sơn cũng không cầm lòng được, hắn đã từng hứa với lòng mình sẽ làm cho người mình thích được vui vẻ hạnh phúc, vậy mà giờ đây chính mắt hắn phải chừng kiến người yêu thương lo lắng và buồn tủi.

- Cậu đừng lo lắng quá như vậy, tớ sẽ nghĩ cách giúp bố cậu cùng gia đình cậu.

- Nhưng cậu giúp tớ bằng cách nào chứ, cậu có thể giúp được tớ sao, tớ không tin, làm sao mà cậu đấu lại với nhà họ Trần.

- Nhà họ ngoài tiền còn có quyền nữa, vả lại mẹ của trần Tuấn còn xuất thân không tầm thường, là dòng trâm anh thế phiệt ở đất cố đô.

Chỉ chúng ta làm sao đấu lại được họ.

Thanh Thanh tỏ ra không tin tưởng những lời mà Thanh Sơn nói, cô không biết phải làm thế nào, bởi cô đẫ quá hiểu rõ những gia tộc này.

Nhưng lúc này Thanh Sơn ngồi dậy, hai tay hắn nắm nhẹ lên đôi bờ vai mảnh mai mềm mại của cô rồi cất giọng kiên định.

- Cậu yên tâm, tớ nói được thì sẽ làm được.

Nhìn vào đôi mắt của Thanh Sơn không hiểu sao trong lòng Thanh Thanh lại có một cảm giác vô cùng yên tâm, mặc dù chẳng có cái gì để cô chắc chắn, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm giác tin tưởng vào những lời mà Thanh Sơn nói.

Sau đó hai người trao cho nhau ánh mắt đắm đuối, rồi một lời nói tự dưng được bật ra từ miệng của Thanh Sơn.

- Tớ thích cậu Thanh Thanh

Lời này vừa nói ra làm cho Thanh Sơn cũng cảm thấy giật mình, hắn không nghĩ rằng hắn lại dám nói những lời như vậy, sau đó cả khuôn mặt của hắn bỗng dưng ửng đỏ, rồi trong lòng cảm thấy thẹn thùng con tim đập loạn xạ quay mặt qua một bên, còn Thanh Thanh nghe vậy cũng hơi thẹn khuôn mặt xinh đẹp cũng ửng đỏ, con tim lại đập rộn ràng.

cô cúi mặt e thẹn, hai tay cô nắm lấy một lọn tóc rồi không ngừng vuốt ve.

Cái e thẹn của tuổi mới lớn mới dễ thương làm sao, mới đáng yêu làm sao, mới ngọt ngào làm sao.

Trong khi mà trong khung cảnh lãng mạn trên hòn đảo nhỏ đôi bạn trẻ đang trao cho nhau cơm chó thì lúc này trong Thiên Hoàng khách sạn.

Ầmmmmm.......!một tiếng ầm vang lên, cửa phong víp được người đá văng ra.....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio