Bên trong căn phòng tổng thống xa hoa của khách sạn số một thành phố Đô Thành, một nhóm thanh niên nam thanh, nữ tú với quần áo lả lướt đang trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, bọn họ cùng nhau nhâm nhi những li sâm panh đắt tiền, dường như những li rượu ngon, cùng tiếng nhạc làm cho tâm hồn của họ trở nên bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn, trong lúc tất cả đang chìm đắm trong sự bình êm ả ấy thì bỗng những tiếng cộc cộc cộc...!ngoài cánh cửa như phá tan đi tất cả sự yên tĩnh mà họ đã cố gắng duy trì, một thanh niên vạm vỡ trong nhóm bước đến trước cánh cửa dát vàng, xung qanh là hình rồng, trên tay nhắm cửa là những nét chạm trổ tinh tế và đặc sắc của một thợ thủ công với tay nghề điêu luyện, một bàn tay ngọc đặt lên tay nắm cửa từ từ đẩy ra rồi cánh cửa nặng nề từ từ hé mở.
Sau khi cánh cửa mở ra hết, một thanh niên trẻ tuổi dần hiện ra, hắn mặc một bộ âu phục cao cấp, mái tóc chải chuốt kỹ lưỡng, khi nhìn vào trong căn phòng hắn tỏ ra hết sức ngạc nhiên, bởi độ sang trọng của căn phòng cũng như sự có mặt của những người ở đây.
Trong căn phòng ngoài một người hắn quen, thì những người còn lại hoàn toàn là người xa lạ, mà đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt.
Đang lúc ngơ ngác đứng nhìn thì một cánh tay nắm lấy cổ tay hắn kéo vào bên trong, kèm theo đó là một lời nói dường như trách móc và cũng là trấn an lại tinh thần của hắn.
- Có gì mà phải kinh ngạc thế, nhìn ngó cái gì nữa, đi vào đây với anh, vào đây anh giới thiệu em với những người bạn mới, em yên tâm đây toàn là người nhà cả, không cần thiết phải ngại ngùng như vậy.
sau đó hắn dắt tay thanh niên này bước đến trước mặt đám người Tôn đại ca để giới thiệu.
- Anh Tôn, đây là em họ của tôi, tên cậu ấy là Trần Tuấn là người bản địa ở thành phố Đô Thành, gia tộc của cậu ấy cũng thuộc dạng có máu mặt ở thành phố này, nếu có cần phân phó thì anh hãy bảo với em nó, dù sao chúng ta cũng cần có những người bản địa ở đây giúp sức để có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Dường như người anh họ này muốn nâng cao sự quan trọng của Trần Tuấn nên lúc nói những chữ hoàn thành nhiệm vụ hắn cố tình nhấn mạnh mấy chữ này.
sau đó hắn nhìn qua Trần Tuấn rồi giời thiệu với những người có mặt ở đây, sau một lúc bỡ ngỡ thì dường như với một tay chơi như hắn thì rất nhanh chóng hắn đã hòa nhập cùng đám người, sau khi vui chơi hưởng thụ say sưa cũng đến lúc bàn vào chuyện chính Tôn Tất Đại quay sang Trần Tuấn hỏi thăm
- Cậu còn là học sinh đúng không? cậu học ở trường nào vậy?
Ah để tôi đoán thử nhé? với gia thế như của cậu chắc hẳn là học ngôi trường tốt nhất thành phố này rồi nhỉ?
Trần Tuấn không hiểu sao Tôn Tất Đại lại hỏi mình về chuyện trường học như vậy, nhưng dù sao chuyện đó cũng chẳng có gì cần phải dấu diếm nên hắn tự tin cất tiếng trả lời.
- Vâng anh! em học ở trường cấp ba số một Đô Thành, năm nay là cuối cấp.
không biết tại sao anh lại hỏi em như thế?
Mặc dù trả ời với sự nghi ngờ, nhưng Trần Tuấn cũng đưa ra một câu hỏi thắc mắc.
còn Tôn Tất Đại mỉm cười trả lời hắn.
Ồ, Cậu đừng hiểu nhầm là tôi đang quan tâm đến chuyện học hành của cậu, bởi tôi biết khả năng học hành của các cậu là ra sao.
còn đám người thì cất tiếng cười ồ lên, bởi trong lòng bọn họ biết rõ, đám người này chỉ biết ăn chơi hưởng thụ còn trường học chỉ là một cái công cụ để chúng bước qua tuổi thiếu thời mà thôi.
- Vậy không hiểu anh muốn hỏi em vấn đề đó để làm gì?
Trần Tuấn hoang mang không hiểu chuyện gì, còn anh họ hắn cất tiếng trấn an.
- Em không cần phải lo lắng, anh Tôn đã có kế hoạch và một nhiệm vụ giao cho em lo liệu, nếu hoàn thành em sẽ có phần thưởng xứng đáng.
- Đúng vậy, anh họ của cậu nói đúng đấy, tôi muốn hỏi cậu là để tìm hiểu kỹ về một vài người ở ngôi trường này, chứ không phải là có ác ý gì nhằm vào cậu, và nếu năng lực của cậu tốt tôi có một nhiệm vụ giao cho cậu.
Lúc thấy Trần Tuấn hoang mang và lo lắng như vậy, anh họ hắn và Tôn Tất Đại cũng cất giọng hòa dịu và an ủi.
lúc này hắn mới tự tin hơn và cất tiếng trả lời.
Vầng, em học ở đây mấy năm, khá quen thuộc và hiểu rõ ngôi trường này, nếu có nhiệm vụ gì cần giao phó, các anh cứ nói em sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, không phải nói ngoa chứ ngôi trường này em nắm trong lòng bàn tay, vả lại ở đây còn có cổ phần của gia tộc họ Trần chúng em nữa.
Lúc này tiếng những tiếng ồ ngạc nhiên bỗng vang lên, và Tôn Tất Đại cất lời trước.
- Vậy là tốt rồi, như vậy nhiệm vụ của cậu có thể thực hiện và sẽ dễ dàng thành công hơn, vậy tôi muốn hỏi cậu, liệu cậu có biết một vài người ở trong ngôi trường này không?
Ngay lập tức Trần Tuấn có phản ứng.
- Anh muốn tìm người ở trường này thì tìm em là đúng rồi, anh cần biết lai lịch của người nào, anh chủ cần nói tên ra là em sẽ có kết quả ngay cho anh.
- Tốt, rất tốt........
- Tôi muốn biết một người có tên là Dương Thanh Sơn? không hiểu cậu có biết hay không?
Lúc mà ba tiếng Dương Thanh Sơn vang lên, bên tai Trần Tuấn ong ong hắn vô thức lùi lại một cái, lúc này những ánh mắt dò xét của đám người xung quanh đang đổ dồn vào hắn, khiến khuôn mặt của hắn ửng hồng lên, sau đó hắn cất tiếng trả lời.
- Anh muốn hỏi về Dương Thanh Sơn?
- Đúng vậy, là Dương Thanh Sơn, không thể nhầm được.
- ồ nếu anh hỏi về người khác thì em có thể sẽ phải lục tìm trong tư liệu, nhưng nếu anh hỏi về Dương Thanh Sơn thì không cần thiết phải làm như vậy, bởi vì...
hắn hơi ngập ngừng một chút rồi lại cất tiếng gằn từng chữ một, thể hiện một sự phẫn nộ, một sự hận thù vô cùng khủng khiếp
- Bởi vì thằng chó đó là kẻ thù không đội trời chung với tôi....
vừa nói trong ánh mắt hắn như hiện từng tia máu và ánh mắt đầy cay độc, hướng nhìn ra ngoài cửa số qua khung trời rộng lớn vượt qua những ánh sao đêm mà thề rằng, hắn sẽ báo thù và cuộc đời này hắn sẽ đưa Thanh Sơn thành kẻ thù số một..