*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những lời nói khiến cho người ta lâng lâng sung sướng kia đều lọt hết vào tai Thượng Quan Bắc không sót chữ nào.
Trong lòng hắn sướng muốn bay lên trời, khiến hắn vênh mặt lên vì đắc ý.
Những lời khen khác làm sao sánh bằng với lời khen này.
Những lời này mỗi chữ đều đáng giá ngàn vàng, để cho hào môn khác nghe được, e rằng cũng phải kinh nể mình.
Nếu không phải Thượng Quan Phiệt vẫn luôn để ý trong chừng hắn, chỉ sợ lúc này hắn chẳng còn biết trời cao đất dày là gì nữa.
Khóe môi Thương Quan Bắc đã sắp kéo đến mang tai, cười vô cùng sảng khoái.
Nhưng lúc này, điều hắn cần là phải khiêm tốn một chút, tìm đúng thứ mình muốn có.
Nếu không sau đêm nay, kẻ không có thành tích lớn lao gì như hắn, chỉ có thể chờ đợi số phận xét xử và tuyên án!
Rất nhiều người có mặt đều dõi mắt hâm mộ nhìn bọn họ, những đôi mắt rực lửa đều đang hau háu nhìn.
Bọn họ biết chứ, ông cụ nhà Thượng Quan đang lót đường cho thằng cháu cưng.
“Nhìn đi, kia chính là gia tộc số một chuyên sản xuất hàng quan dụng, xe tăng thiết giáp này nọ chính là sản phẩm bọn họ chế tạo ra cả đấy!”
“Còn bên kia nữa, nghe nói dự án mới nhất của họ chính là chế tạo tên lửa! Là thứ mà nhà nước phải thương lượng họ mới nhận làm đấy!”
“Vậy thì đã sao, ông già đứng ở trung tâm kia chính là người của gia tộc chuyên chế tạo đầu đạn hạt nhân, hiện tại vẫn luôn cung ứng phục vụ nhu cầu của quân đội đấy!”
…
Nhất thời, càng lúc càng có nhiều người suýt xoa cảm thán.
Bọn họ rất ngưỡng mộ cháu trai mang họ Thượng Quan này, mới sinh ra đã ngậm thìa vàng.
E là cả thủ đô cũng chỉ có duy nhất mình hắn nhận được đãi ngộ nhường ấy.
Sau này, tiền đồ của hắn là không thể đong đếm được.
Trong lúc đám Thượng Quan Phiệt tán gẫu với nhau, cũng vô tình hay cố ý tiết lộ thân phận của những người kia.
Ông ta cần phải hành động.
Thượng Quan Phiệt nhanh chóng dẫn Thượng Quan Bắc bước tới khu vực trung tâm, đến trước mặt ba Người nói chuyện khí khái phi phàm nọ.
Ba vị này không hề tầm thường chút nào!
Khi ba người đứng cùng nhau, chẳng khác nào ba quả núi lớn.
Nguy nga hùng vĩ, cao không thấy đỉnh!
Thượng Quan Bắc chỉ mới bước đến đã nhận thấy một áp lực vô hình, khiến hắn có chút khó thở.
Hắn biết rõ, thân phận của ba người này vô cùng phi thường.
Trong đám người có một người hô to lên.
.