*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng anh vẫn sống!
Ông trời muốn dùng thiên lôi đánh anh!
Thế nhưng anh vẫn sống!
Anh rơi xuống biển, ông trời muốn dìm chết anh!
Nhưng anh vẫn sống, và còn đi đến Lạc Thành.
Nơi này có những người dân chất phác cứu anh, còn cho anh dùng dược liệu tốt nhất.
Anh không chết, vết thương của anh cũng dần hồi phục.
Dọc theo con đường này, có rất nhiều lần ông trời muốn giết chết anh.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn còn sống.
Lúc này, Vu Kiệt cũng nhận ra một điều.
Ông trời chưa bao giờ hướng về anh.
Vì sao ông trời luôn muốn anh phải chết?
Bởi vì thiên ý bất công, cho nên giờ phút này, trong lòng Vu Kiệt chỉ có một ý nghĩ kiên định.
Anh muốn nghịch thiên!
Lòng anh bỗng chốc trở nên rộng mở hơn, dường như anh đã mở ra một con đường dài bằng phẳng.
Nó có tên là đại đạo Đồ Thiên.
Nếu ông trời đã bất công, vậy thì anh sẽ đồ thiên!
Thoáng chốc, trời đất chợt biến đổi.
Mọi người cùng hướng mắt lên bầu trời, có cảm giác lo lắng bất an.
Nhưng ngay lúc này, Vu Kiệt lại một lần nữa ngộ đạo, khí thế trên người anh không ngừng tăng lên.
Khí kình trong trời đất chen chúc nhau mà tới, lấy Vu Kiệt làm trung tâm, tiến thẳng vào cơ thể anh.
Bên cạnh, hai vị Y Thánh và Võ Thánh cũng vô cùng kinh ngạc.
“Nhanh như vậy đã thăng cấp nữa rồi?”
“Tên nhóc này biến thái quá đi mất!”
“Hơn nữa, lúc này đột phá cảnh giới có hơi khác thường”.
.