*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Về chuyện ông không thể tự do ra vào cảnh giới Hoa Hạ, tôi sẽ cố hết sức thực hiện.
Ông cũng biết chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Chí Nam Quan Hải".
“Ừm, cảm ơn ông”.
Trong lòng Lưu Mỗ có chút dao động, ông ta rất hiếm khi nói lời cảm ơn.
Ông cụ Lý không nói thêm gì nữa, quay người đi vào.
“Này!”
Lưu Mỗ đột nhiên hét lên một tiếng.
Ông cụ Lý quay người lại, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Chú ý Tiểu Kiệt nhiều hơn một chút, trong người nó ngoài cái vị mà tôi đã gặp lúc trước ra, bây giờ còn có thêm một người nữa".
"Cũng là một nhân cách không thể khống chế.
Tôi cũng không biết có thể trấn áp cái thứ đó bao lâu.
Chỉ mong đừng để Tiểu Kiệt gặp phải quá nhiều bất lợi".
"Dù sao nó cũng còn nhỏ.
Cho dù tâm tính có vượt trội hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng nó vẫn không thể thực sự kiềm chế được cơn giận của mình.
Đừng để tức giận đánh mất lý trí".
Ông cụ Lý im lặng một lúc, rồi gật đầu nói: "Tôi sẽ để ý".
Sau đó, ông cụ bước vào sân bay, bước đi hơi chậm.
Lưu Mỗ cũng biến mất.
Nơi này, không thể ở quá lâu, có rất nhiều tai mắt đang theo dõi ông ta.
Một chiếc máy bay đang chầm chậm cất cánh, bay về phía thủ đô.
Lúc này, cuối cùng mọi chuyện ở Lạc Thành cũng đã kết thúc.
Cả thành phố Lạc Thành đã trải qua một lần rửa tội, bóng tối đã bị xua đuổi.
Hơn nữa những người ở Bộ Nam 34 cũng sẽ tiếp tục tập trung phát triển ở đây.
Sẽ không ai để cho bóng tối kia một lần nữa quay trở lại Lạc Thành.
Người ta thường hay nói núi cao hoàng đế xa, nhưng bây giờ không được nói như vậy nữa.
Giang sơn do tổ tiên xây dựng nên, nếu không bảo vệ cho tốt, quản lý cẩn thận, thì cũng sẽ giống như một khúc gỗ, sớm muộn gì cũng mục nát và thối rữa.
.