Có điều.
Matsumoto Ichiro mỉm cười, trực tiếp đạp gãy một chân của Nhạc Thiên Phúc.
“Rắc!”
Âm thanh cực kỳ rõ ràng, vang vọng khắp cả võ đài.
Như thế vẫn còn chưa xong, Matsumoto Ichiro lại tiếp tục dùng chân đó giẫm lên cổ Nhạc Thiên Phúc.
Cổ là bộ phận dễ bị tổn thương nhất của con người, dường như chỉ cần một cú đá nhẹ cũng khiến đối phương hoàn toàn không nói chuyện được nữa.
“Tên khốn! Mày dám!”
La Chí Cường lạnh giọng hét lên, ông ta bị cảnh tượng này làm cho nổi trận lôi đình.
Lúc này, những người được ông ta gọi đi cũng như bị nổ tung.
Những người thuộc Thượng Võ đường này đang chuẩn bị nghĩ cách cứu viện, nhưng lại phát hiện có rất nhiều người của tổ chức Yamaguchi đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, hoàn toàn chặn đường.
Một người trong đó hung ác nói: "Sao, muốn đi lên cứu người?"
"Mơ đẹp nhỉ! Nếu như đã ký tên vào giấy sinh tử thì tính mạng không thể theo ý người ngoài được!"
"Trừ phi người bên trên chủ động nhận thua, bằng không, không cho phép bọn mày ra tay cứu viện!"
Nghe vậy, tất cả những người thuộc Thượng Võ đường đều trợn tròn mắt, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Bọn mày vô sỉ thật đấy!"
La Chí Cường giận dữ mắng.
"Sao, bây giờ đánh không lại bọn tao thì bắt đầu nói bọn tao vô sỉ?"
Một người của tổ chức Yamaguchi mỉm cười đắc thắng nói.
"Trước khi bắt đầu sao không định quy tắc, bây giờ lại nói về quy tắc làm gì?"
"Đã nói rồi, là trận chiến sinh tử, chỉ cần thắng là được, bọn mày đừng gây chuyện nữa!"
"Hừ, chẳng qua chỉ là sử dụng quy tắc hợp lý mà thôi, đừng có thua trận lại đi trách đối phương đánh giỏi!"
Nhiều người thuộc tổ chức Yamaguchi bắt đầu cãi cọ ồn ào, ai nấy cũng đều trở nên điên cuồng hơn, hận không thể trực tiếp khiến người trên võ đài tức chết.
Lúc này, toàn bộ người thuộc Thượng Võ đường đều vô cùng tức giận, đặc biệt là La Chí Cường, ông ta nghiến răng ken két, máu xông lên não.
Nhưng, hiện tại bọn họ đều bị vướng vào vòng xoáy.
Nếu bây giờ còn cố đưa người trên võ đài xuống, e rằng thật sự sẽ để đối phương nắm được thóp!.