*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời thơ ấu, Vu Kiệt được bố mẹ nuôi nhà họ Vu mang về nuôi dưỡng, bốn tuổi bắt đầu ghi nhớ sự việc xung quanh và thường xuyên bị người cùng thôn hoặc thôn kế bên gọi là con hoang.
Không biết bố mẹ ruột là ai, không phải con hoang thì là gì?
Mỗi lần đi chơi, anh đều mang cái tên đó trên đầu và bị những đứa trẻ khác chửi bới.
Mỗi lần đối phó với những người đó, thái độ của Vu Kiệt cực kỳ rõ ràng, anh không muốn chọc phải phiền phức, mãi đến một lần anh cả Vu Kiệt lên tiếng thay anh rồi đánh nhau với bạn học lớp cao hơn, bị một đám người đè xuống đất đánh thì Vu Kiệt đã hiểu được một đạo lý!
Người hiền thường bị bắt nạt!
Vì thế anh nhặt cục gạch dưới đất lên, chạy tới lớp đó, tặng cho mỗi tên đã đánh Vu Sơn và mắng mình là con hoang một gạch, ngã xuống đất!
Từ đó về sau, không còn người nào dám khinh thường anh, cũng không còn ai dám nhắc tới hai chữ đó trước mặt anh.
Tuy bạo lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.
Nhưng buộc lòng phải thừa nhận là với một vài kẻ thiếu đòn thì bạo lực là cách trực tiếp nhất, cũng là cách hiệu quả nhất.
Khoảnh khắc đó, giọng Vu Kiệt như tiếng sét đánh ngang tay, đánh thẳng vào lòng mỗi người.
Nhất là Ngô Tiểu Phàm, cô lại dùng ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Vu Kiệt.
Cô ta không thể ngờ được rằng Vu Kiệt lại lên tiếng bảo vệ mình?
Mặt Hứa Thu lập tức trở nên âm u.
“Xin lỗi?”
Cô ta khinh thường ngước sang nhìn: “Một tên nhà quê chạy từ nông thôn tới mà lấy đâu ra tự tin để bắt tôi xin lỗi thế? Có biết tôi là ai không hả?”
“Tôi là bà chủ của nhà họ Ngô, gia tộc hạng hai Lạc Thành, có tin là một cuộc điện thoại của tôi thôi là đủ để mấy người không sống nổi ở Lạc Thành này nữa không?”
“Ranh con, tôi thấy cậu nên xin lỗi tôi mới đúng đấy!”
Ngô Tiểu Phàm là người nhà họ Ngô, Hứa Thu không quản được.
Nhưng một thằng ranh quê mùa, cô ta muốn chơi chết lại chẳng phải dễ quá ư?
Nhưng…
Cô ta hoàn toàn không biết chàng thanh niên đứng trước mặt mình giờ phút này không phải là một tên quê mùa bình thường gì.
Khi cô ta vừa mới nói xong những lời đó!
Ba giây, đã nhanh chóng trôi qua trong giây lát!
Sau đó, Vu Kiệt bắt đầu hành động!
Bước chân anh chợt lướt qua, chỉ trong một hơi thở, anh đã đi tới sau lưng Hứa Thu.
“Cái gì?” ! Thật nhanh!
Hứa Thu hoảng hốt, cô ta còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo thấu xương đâm từ phía sau, sau đó, cô ta đã bị một lực mạnh chèn ép đầu óc nhanh chóng trở nên trống rỗng, hai chân cách mặt đất, treo lơ lửng giữa không trung!
Cô ta đã… Bị nhấc lên!
“Anh Vu!”
Ngô Tiểu Phàm nhướng mày, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khá là sung sướng, sau đó cảm giác lo lắng và sợ hãi lại chợt ập tới!
Cô ta nhìn về phía Vu Kiệt.
Lại phát hiện ra dường như thanh niên được mình và ông nội cứu lên bờ vào một tuần trước đã biến thành một người khác, đầy bá đạo và tuyệt tình.
Trên người là một loại… Khí chất không thể diễn tả được bằng lời!
Khiến con người ta rất khó để tới gần.
Cũng khiến con người ta muốn quỳ xuống.
Từ khi bắt đầu ghi nhớ về thế giới này, dường như anh chính là người đàn ông duy nhất dám ra mặt cho cô ta ngoài ông nội!
Anh…
Rốt cuộc là ai?
Anh là Vu Kiệt!
“Tôi đã cho cô thời gian, đó là do bản thân cô không biết quý trọng”, giọng Vu Kiệt đầy lạnh lùng: “Tôi không biết quan hệ của cô và Ngô Tiểu Phàm là gì, và cũng không có hứng thú biết”.
“Nhưng, những lời cô vừa mới nói đã chạm vào điểm mấu chốt của tôi.
Đầu tiên là phỏng đoán ác ý của cô dành cho mối quan hệ của tôi và Ngô Tiểu Phàm đã làm ảnh hưởng nặng nề đến danh dự của chúng tôi, mặt khác, Ngô Tiểu Phàm là ân nhân cứu mạng tôi, cô mắng người ta là con hoang như thế thì phải xin lỗi, tôi nghe không lọt tai”.
“Bây giờ tôi lại cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, xin lỗi cô ấy, tự tát mình một cái, thứ hai, tôi tát cô ba cái, đuổi cô ra ngoài”.
Dưới ánh trăng, anh nhấc Hứa Thu lên giữa không trung.
Hứa Thu mắng to: “Nói anh đó rồi làm sao, thứ con hoang, một con chó ghẻ từ nông thôn chạy tới mà cũng giá sủa bậy trước mặt tôi, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên thả tôi xuống ngay cho tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho anh”.
“Nghe thấy chưa?”
Con chó ghẻ?
Ba chữ cực kỳ chói tai.
Thế nên…
“Bốp!”
Tiếng bạt tai vang lên.
Mọi người nhìn thấy một bạt tai đánh mạnh vào mặt Hứa Thu.
Khi Hứa Thu nói xong câu đó thì Vu Kiệt lập tức ra tay.
Rõ ràng, dứt khoát, không hề dây dưa kéo dài.
Một dấu tay đỏ như máu nhanh chóng khắc lên mặt cô ta.
Rầm!
“…”, Hứa Thu.
“…”, Ngô Tiểu Phàm, Lưu Hổ.
“Bạt… Tai!”, Lưu Hổ thật sự không ngờ bạt tai này thật sự đánh xuống.
“Đánh thật kìa…”, Ngô Tiểu Phàm cũng ngây ngẩn cả người.
Đau đớn và nóng rát cứ ập tới như bị bôi cả đống tiêu ớt vào mặt.
Hứa Thu bùng nổ!
Cô ta giận tái mặt: "Khốn kiếp… Anh dám đánh tôi… Không ngờ anh lại dám đánh tôi!”
“Ngô Tiểu Phàm, cô xem mình đã mang cái thứ gì về vậy, cô tiêu rồi, cô tiêu rồi!”
“Chuyện hôm nay tôi sẽ không để yên cho cô đâu, tôi sẽ không để yên đâu!”
“Ranh con, có bản lĩnh cậu hãy nói tên cho tôi biết, là đàn ông thì đừng có mà bỏ chạy, cậu xem tôi có chỉnh chết cậu không!”
“Bốp!”
Đáp lại lời cô ta nói là cái tát thứ hai.
Mạnh hơn lần thứ nhất rất nhiều, vang dội hơn, đau hơn!
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên tôi là Vu Kiệt!”
“Nhớ kỹ”.
Dứt lời, Vu Kiệt lại giơ tay lên, cứ liên tục tát vào nửa mặt của Hứa Thu!
“Bốp!”
Cái tát thứ ba, vang lên như nổi trống.
Thứ nhất, là vì tiếng con hoang kia.
Thứ hai, là vì Ngô Tiểu Phàm.
Thứ ba, đơn giản chỉ là muốn dạy dỗ một chút vậy thôi!
Bởi vì, con ả này thật sự rất thiếu đòn!
Ba bạt tay, không hề nuốt lời.
Cô ta không tự xin lỗi thì anh sẽ tát cô ta ba bạt tai.
Ai cũng là một con người được sinh ra trên thế giới này, cô ta lấy tư cách gì để sỉ nhục người khác, đừng xem bản thân mình là trời là đất, cẩn thận… Tự chuốc lấy khổ!
“Rầm!”
Vu Kiệt vung tay lên, trực tiếp đẩy Hứa Thu ra hơn ba mét.
Hứa Thu ngã xuống mặt đất, mông đau đến nỗi mặt nổi đầy gân xanh, dấu tay rõ ràng trên mặt khiến cô ta cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Cô ta cố gắng lồm cồm bò dậy, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vu Kiệt.
Ba cái tát!
Tận ba cái tát!
Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn là hòn ngọc quý trên tay người khác, làm gì có chuyện bị bạt tai thế này?
Thế mà bây giờ cô ta lại bị một thằng ranh ăn mặc rách rưới đến từ nông thôn tát!!!
“Vu Kiệt… Vu Kiệt đúng không!"
“Được, tôi đã ghim cậu rồi”.
“Ngô Tiểu Phàm, tốt nhất cô nên trông chừng tên đó cẩn thận cho tôi, nếu không tôi sẽ đem món nợ ngày hôm nay tính hết lên đầu cô”.
Để lại những lời gắt gỏng đó, Hứa Thu xoay người bỏ đi.
Thấy cô ta đi xa, Lưu Hổ mới phản ứng lại, hắn ta tái mặt: “Vu Kiệt, anh… Anh có biết là anh vừa mới gây ra phiền phức cho Tiểu Phàm không?”
“Anh… Anh tiêu rồi!”
“Anh có biết đằng sau Hứa Thu chính là tên xã hội đen khét tiếng nhất Lạc Thành này không, cả Lạc Thành chẳng có ai dám trêu chọc cô ta, anh lại dám đánh cô ta ba bạt tai, ai muốn chết hả?”
“Hả?”
Xã hội đen khét tiếng?
Vu Kiệt cắm hai tay vào túi tiền, thái độ chẳng sao cả.
Cả thủ lĩnh của giới sát thủ và giới lính đánh thuê mạnh mẽ nhất mà anh còn không sợ chứ nói gì đến một tên cầm đầu xã hội đen?
Ngô Tiểu Phàm khẽ cau mày, không đợi cô ta hỏi.
Vu Kiệt đã trầm giọng nói với người đang đứng sau cánh cửa: “Người tình của anh đã chạy rồi, anh còn ở đây nghe lén, vui lắm hả?”
“…”, Ngô
.