*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng mấy cốc, tất cả mọi cảnh sát đều bắt đầu công việc của mình, nhanh chóng tóm lấy những tên đang nằm dưới đất, ngoài cô bé nữ sinh kia thì tất cả đều bị gắn còng dẫn đi.
Đúng lúc này, một chiếc xe taxi cũng chạy tới.
Ngô Tiểu Phàm vội vàng xuống xe, dùng cơ thể yếu ớt đó để lách vào trong đám đông, đến gần dải phong tỏa, nhìn chằm chằm vào cửa quán bar.
“Anh Vu…” “Anh Vu!”
Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt của mỗi một tên côn đồ, sợ bỏ lỡ bất kỳ người nào.
Sắc mặt lo lắng cùng với ánh mắt kích động khiến tim cô ta đập nhanh hơn.
“Anh Vu… Anh đang ở đâu? Rốt cuộc anh đang ở đâu?"
Ngô Tiểu Phàm siết chặt năm ngón tay, đâm vào da thịt
Thế nhưng khi một đám côn đồ đó ngồi lên xe, những chiếc xe của đồn cảnh sát ngày một ít, Ngô Tiểu Phàm cũng dần mất hết tinh thần.
Không thể tìm thấy! ! Không tìm thấy Vu Kiệt.
Những người được mang ra ngoài, không có một người nào là Vu Kiệt.
“Là do mình tìm lầm ư?"
“Anh Vu không có ở đây ư?”
Cô ta cúi đầu, ánh mắt đầy thất vọng, khi đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bên trong quán bar liên tục đưa những tên côn đồ ra ngoài.
Nhưng…
Khi Ngô Tiểu Phàm trông thấy mặt mũi bọn họ thì cô ta chợt biến sắc.
“Đó… Đó?”
“Là bọn họ!”
“Là bọn họ!”
Không nhầm.
Những người đó không phải là những kẻ đã còng tay bắt Vu Kiệt đi ở bên ngoài biệt thự thì còn ai được nữa?
Gương mặt đó, Ngô Tiểu Phàm vẫn nhớ rất rõ ràng, chắc chắn không thể sai vào đâu được.
“Là bọn họ, nói cách khác, anh Vu thật sự bị những người này bắt đi!”, Ngô Tiểu Phàm nhận ra được điều đó, sau đấy, cô ta lại thấy được một người.
Hứa Thu bị đạp nát cổ chân được mấy nhân viên y tế đỡ lên cáng, đưa ra ngoài.
“Hứa Thu?”
Ngô Tiểu Phàm ngơ ngác: Ả đàn bà này cũng có ở đây à?
Chẳng lẽ…
Ngô Tiểu Phàm chợt phản ứng lại, nhìn xung quanh, đây không phải là địa bàn của tên em trai côn đồ nhà Hứa Thu đấy ư?
“Khốn nạn!”
Ngô Tiểu Phàm giận giữ: “Thì ra là ả đàn bà đê tiện này làm trò quỷ”.
Cô ta hét lên thật to với Hứa Thu bên kia dải phong tỏa: “Hứa Thu, cô đã bắt anh Vu đi đâu?”
Hứa Thu không đáp.
Cô ta vẫn còn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, mãi vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Gương mặt cô ta trắng bệch như thể chỉ ghi được mỗi hai chữ sợ hãi, vì thế cô ta hoàn toàn không hề nghe thấy giọng của Ngô Tiểu Phàm.
Nhìn thấy Hứa Thu được đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện chữa trị, Ngô Tiểu Phàm phát điên lên mất, hốc mắt cô ta bỗng dâng lên một tầng hơi nước, nhìn hết tên côn đồ này đến tên côn đồ khác được đưa ra khỏi quán bar, nhìn thấy nơi đó dần trở nên trống trải và khi tên cuối cùng là Hứa Long cũng được dẫn đi, cô ta cúi đầu.
“’Nếu không thể tìm thấy anh Vu, mình… Mình phải ăn nói với ông nội thế nào đây?”
Nghĩ tới lúc trên núi Trường Mao, Vu Kiệt dùng những cây ngân châm đó để cứu lấy ông nội Ngô đã không còn hơi thở tỉnh lại, Ngô Tiểu Phàm lại càng tự trách bản thân.
Nếu không phải vì cô ta thì Vu Kiệt sẽ không gặp Hứa Thu, lại càng không lên tiếng nói đỡ cho cô ta và tát Hứa Thu ba cái liền, không có những chuyện đó, anh cũng sẽ không bị bắt đi.
.