*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó Vu Kiệt vừa cầm chân của Phong Thánh Giả nhấc lên cao vừa giơ chân lên, giẫm nát đầu ông ta.
“Chẳng vui gì cả!”
Chân, dùng sức!
“Bộp”.
Tiếng nổ vang lên.
Máu tươi văng tung tóe.
Máu cứ bắn ra trong màn mưa, bầu không khí đầy mùi máu tươi.
Phong Thánh Giả thứ ba… Rất nhanh chóng!
Bị giết một cách máu me.
Không hề có sức phản kháng.
Dưới màn trời này, Phong Vương cũng không đánh nổi.
Tiếng mưa cứ rơi rả rích bên tai không ngừng, cứ như đang nổi trống, hết tiếng này đến tiếng khác, cứ rơi mãi!
Mặt Vu Kiệt đầy máu, máu chảy ra từ vết thương trên người cùng với máu của hai Phong Thánh Giả đã chết đi.
Nhuộm anh thành thứ ma quỷ đỏ lòm.
Một ác ma thật sự!
“Bây giờ, vẫn còn ba tên nữa”.
Anh chậm rãi quay đầu lại, sau đó tạo thành một độ cong quái dị trước mặt hai Phong Thánh Giả, sau đó ra tay.
“Xoẹt!”
Cái chân kia…
Bị!
Xé!
Đứt!
Rồi!
Xoẹt một tiếng!
Tất cả chìm vào yên tĩnh.
Hai Phong Thánh Giả của Bắc Chân Môn và Liễu Diệp Tông.
Chưởng môn Thiên Sơn nằm gần đó.
Ông cụ Thường đứng bên ngoài thiên địa pháp tắc.
Thế hệ sau của nhà họ Thường trước cửa quán trà Long Môn, trong một con hẻm nhỏ.
Tất cả đều nín thở, hít một hơi thật sâu!
Ngu người!
Tất cả đều trở nên ngu người!
Đây… Chính là Vu Kiệt mà lúc nãy chỉ cần dùng gậy gỗ là có thể đánh ngã, vết thương đầy người đó ư?
Chỉ trong nháy mắt thôi!
Chỉ trong vài hơi thở!
Nhưng hai Phong Thánh Giả còn sống lại biết, nếu như không làm gì đó thì bọn họ sẽ chết trong giây lát!
.