Ánh mắt ái mộ cùng giọng nói thật nhỏ không nghe rõ thành lời của các vị tiểu thư, Đại hoàng tử Mục Thịnh và Tứ hoàng tử Mục Kỳ cùng chậm rãi đi vào, một người mặt lạnh lẽo, một người khẽ cười chào hỏi mọi người rồi mới từ từ ngồi xuống.
Nhất thời, tất cả tâm điểm chú ý đều đồng loạt phóng ánh mắt đến hai vị hoàng tử có tính tình khác biệt lớn này.
Kể cả Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy người phía sau khi thấy Mục Thịnh cùng Mục Kỳ đi vào, ánh mắt, tay, chân đã sớm đi theo hai người bọ họ, rất tự nhiên đem chuyện chế nhạo Liễu Tịch Nhược ném ra sau đầu.
Mà lúc này Liễu Tịch Nhược khẽ mở mắt ra, thấy rõ ràng dung mạo Liễu Tịch Nhiễm và mấy nữ tử kia, nàng liền nhắm mắt lại lần nữa.
Mục Thịnh và Mục Kỳ vừa mới ngồi xuống, chỉ nghe thấy một âm thanh bén nhọn hô:
“Hoàng thượng đến…”
“Thành phi nương nương đến….”
Mục Thiên hoàng cùng Thành phi và các vị cung nữ thái giám đi vào.
Một lần nữa nghe thấy âm thanh bén nhọn như cũ khiến Liễu Tịch Nhược không thể tiếp thu được, vì vậy kết quả trực tiếp làm cho Liễu Tịch Nhược mở mắt giống như tất cả mọi người đều nhanh chóng quỳ xuống. Đương nhiên, câu kia “Hoàng thượng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế” nàng không biết nói câu này.
Bởi vì chỗ ngồi yến hội lần này sắp xếp theo thứ tự hoàng tử ngồi xen kẽ hai bên trái phải, cho nên Đại hoàng tử Mục Thịnh, Tứ hoàng tử Mục Kỳ cùng Ngũ hoàng tử Mục Hữu liền theo thứ tự ngồi phía bên trái, mà Nhị hoàng tử Mục hàn, Tam hoàng tử Mục Lâm theo thứ tự ngồi phía bên phải, mà Liễu Chấn Toàn cũng miễn cưỡng giữ một chức vị hoàng tử ngồi bên cạnh Tam hoàng tử, tự nhiên Liễu Tịch Nhược ngồi phía sau Liễu Chấn Toàn, sẽ ngồi đối diện với Tứ hoàng tử Mục Kỳ.
Cho nên, khi Liễu Tịch Nhược nghe thấy âm thanh bén nhọn kia không chút do dự quỳ xuống, Mục Kỳ thấy rõ ràng Liễu Tịch Nhược mở to mắt, trong nháy mắt đó là sự chán ghét và bất mãn, cùng với dáng vẻ không dấu được sự tao nhã.
Không nhịn được, hắn lặng lẽ quan sát một lần nữa nữ tử mang khăn che mặt này. Tóc búi hình chim Phượng, phía trên cài một cây trâm màu xanh dương có bông mai rủ xuống, xung quanh cài các trâm hoa cùng màu nhẹ nhàng lay động, có một sự thú vị khác biệt, khiến cho hắn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh va chạm của các cây trâm khi nàng quỳ xuống.
Mà phí dưới hạt châu lay động động kia là một cái trán bóng loáng trắng sáng tinh tế, làm cho người ta không nhịn được muốn đi đến chạm vào một chút, để nghiệm chứng có thực sự bóng loáng trắng noãn như thế không. Phía dưới trán là hai hàng lông mày lá liễu, phía dưới là ánh mắt hẹp dài lười biếng, rõ ràng là lười biếng lại làm cho người khác không thể dời mắt được, rõ ràng là ánh mắt trong suốt lại làm cho người ta không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu. Xuống chút nữa là khăn che mặt ngăn lại làm cho hắn muốn nhìn đến màu trắng trong cùng.
Trên người nàng mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, cổ áo cùng màu có thêu hoa mai nhỏ, đai thắt lưng cùng màu có thêu những bông hoa nhỏ, càng tôn lên dáng người mảnh mai, khi nàng quỳ xuống váy có hơi xòe ra, thế nhưng trong nháy mắt Mục Kỳ có chút ngây người, tất cả mọi người đã quỳ xuống nên không ai phát hiện.
Đến khi các đại thần hô to vạn tuế hắn mới phục hồi tinh thần lại khom lưng hành lễ, nhưng suy nghĩ lại vẫn ở trên người nữ tử kia.
Hành lễ xong, Mục Thiên hoàng cho phép mọi người ngồi xuống, cũng giống như những bữa tiệc khác Mục Thiên hoàng cùng Thành phi nói chuyện giống như ngày thường, không cần câu nệ khách sáo.
Rất nhanh, những vũ cơ liền đi lên theo tiếng nhạc, tất cả mọi người hài lòng vui vẻ xem ca múa, thưởng thức rượu và thức ăn, hoặc là nói chuyện, riêng Liễu Tịch Nhược chống đầu lên lần nữa, nhắm mắt lại rất không thích hợp với không khí.
Mục Kỳ có chút buồn cười nhìn người đối diện, bỗng nhiên nhớ lại trước đó vài ngày có lời đồn, trong đó có nói nàng là người lười, xem ra là sự thật.
Đúng lúc đấy có một đại thần bước ra khỏi hàng, nhìn lên Mục Thiên hoàng và Thành phi ở trên cao hành lễ nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu nữ thần năm nay xuân xanh, có một ít tài đánh đàn ca múa, tiểu nữ muốn vì Hoàng thượng và Thành phi dâng lên một khúc, mong Hoàng thượng sẽ thích.”
“Tốt. Nữ nhi Lâm ái khanh được khen là “Đệ nhất mỹ nhân kinh thành” hôm nay có thể thưởng thức nàng múa một đoạn thật là đã được thỏa mãn ánh mắt rồi.” Mục Thiên hoàng vui vẻ gật đầu, Liễu Tịch Nhược nghe thấy âm thanh của hắn khẽ nhíu mày.
Mọi người nghe thấy là Đệ nhất mỹ nữ kinh thành Lâm Hinh Tuyết tự mình thể hiện cũng ngồi nghiêm chỉnh, nóng lòng muốn chiêm ngưỡng dáng vẻ của Đệ nhất mỹ nhân.
Dứt lời, tiếng nhạc du dương vang lên, một nữ tử mặc y phục đỏ rực từ từ đi vào khán đài, người đẹp như vẽ, tay áo nhẹ bay, âm nhạc bay bổng làm lòng người lâng lâng, kỹ thuật nhảy điêu luyện, dáng người xinh đẹp làm cho mọi người không thể dời tầm mắt.
Liễu Tịch Nhược nghe thấy tiếng hút không khí của mọi người, không thể không mở mắt nhìn về phía Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, chỉ thấy trên khán đài có một nữ tử mặc áo đỏ đang nhảy múa vô cùng đẹp mắt. Tư thế coi như tinh tế, dáng người coi như xinh đẹp, điệu múa coi như tiêu chuẩn, động tác coi như đẹp mắt, nhìn kỹ bộ dáng kia, khuôn mặt phù dung, hai bên lông mày lá liễu, một đôi mắt to xinh đẹp động lòng người, mũi nhỏ thẳng nhỏ nhắn, hơn nữa một đôi môi quả hạnh đỏ thắm, thật đúng là một mỹ nhân tiêu biểu.
Hơn nữa hiện tại nàng đang nhảy múa, nhất là cặp mắt kia không phải là liếc mắt đưa tình bốn phía, mà đối tượng ánh mắt long lanh kia đang nhìn là…
Tứ hoàng tử Mục Kỳ.
Là một nữ nhân vô vị. Liễu Tịch Nhược cười lạnh một tiếng lại nhắm mắt lại.
Hơn nữa, một loạt động tác này của nàng không thoát được ánh mắt nam tử đối diện, hắn nhìn đến khóe miệng của nàng nhất thời cười khẽ.
Mục Kỳ mím môi, không nghĩ rằng nữ tử che mặt đối diện đang liên tiếp làm rối loạn tâm trí của hắn, nhất là một nụ cười khẽ kia, cũng giống như ngày đó ở Liễu phủ, tự như nhìn thấu tất cả, thế cho nên xem thường.
Rất nhanh, điệu múa của Lâm Hinh Tuyết kết thúc, phần lớn mọi người ở đây đều chưa hết thỏa mãn, tất cả nam tử đều trầm trồ thán phục, mà nữ tử thì lại than thở mình không có cơ hội thể hiện nữa, chỉ sợ ngay cả dũng khí lên đài biểu diễn cũng không có, thậm chí người ngồi trên cao nhất kia Mục Thiên hoàng cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, tất nhiên chẳng còn ai để ý đến Liễu Tịch Nhược đang không có tâm trạng tốt thưởng thức ngoại trừ Mục Kỳ.
Mà lúc này, ngồi cạnh bên Liễu Tịch Nhược, Liễu Tịch Nhiễm liền nháy mắt với mấy nữ tử bên cạnh, lấy bình tĩnh cung kính noi: “Hoàng thượng, Lâm tiểu thư nhảy vũ điệu vừa rồi quả thật đặc sắc, làm cho các thần nữ đều cảm thấy không bằng nàng, nhưng là” nàng hơi ngừng lại, nham hiểm nhìn hai mắt Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm như cũ lại nói “ Muội muội thần nữ Nhược Nhi cũng tinh thông vũ đạo, hay là để nàng cũng lên múa một khúc để mọi người thấy ai tài giỏi hơn, Hoàng thượng thấy như thế nào?”
Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ, khóe miện khẽ vểnh lên.
Lâm Hinh Tuyết vẻ mặt khinh thường, như là đang sỉ nhục vũ điệu của nàng.
Các tiểu thư khác bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
“Nàng ta sẽ múa sao? Trông nàng ta như vậy, nghe nói là đặc biệt xấu, hơn nữa còn đặc biệt lười.”
“Đừng nói như vậy chứ, cẩn thẩn để nàng ta nghe được, nghe nói tính tình nàng ta vô cùng độc ác.”
“Sợ cái gì, đây chính là hoàng cung, nàng ta dám làm loạn sao?”
“Đúng rồi dáng dấp của nàng ta rất xấu xí, không thấy cả ngày nàng ta phải mang khăn che mặt sao, nếu bỏ ra có thể dọa chết người đấy.”
“Các người nói tại sao kẻ có khuôn mặt như thế lại đi đến nơi này, cũng không sợ làm cho nơi đây tăng thêm xui xẻo. Thật sự là đen đủi, làm thế nào mà lại ngồi gần kẻ ghê tởm như vậy, nhất định khi trở về phủ phải tắm rửa thật kỹ.”
……
Mục Thiên còn đang suy nghĩ lời nói của Liễu Tịch Nhiễm, một lát sau mới lên tiếng: “A….Nhược Nhi đúng không…..Tốt, đương nhiên được chứ, nàng đâu rồi mau gọi nàng ra múa một khúc đi.” Giọng nói có chút kích động.
Theo giọng của Mục Thiên hoàng, mọi người mới chú ý tới Liễu Tịch Nhược đang ngồi chống tay. Mọi người càng kinh ngạc hơn nữa là lúc này Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như đang ngủ.
Liễu Tịch Nhiễm thấy Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng: “Nhược Nhi, Nhược Nhi, Hoàng thượng đang gọi ngươi đấy?”
Nàng vẫn nhắm mắt như cũ, người không có phản ứng.
Mà Liễu Chấn Toàn nghe thấy Mục Thiên hoàng nhắc đến thì tim ngừng đập một nhịp, nhưng khi nghĩ tới khuôn mặt của Liễu Tịch Nhược mới thở nhẹ ra một hơi, quay đầu lại như nghĩ tới điều gì đó nhìn nàng thở hắt ra một cái rồi nói: “Nhược Nhi, Hoàng thượng gọi ngươi đấy.”
Một câu nói này của Liễu Chấn Toàn không chỉ là sự bất đắc dĩ, long chua xót và khổ sở đều xen lẫn khiến âm thanh của ông có vẻ già nua, khiến Liễu Tịch Nhược nhanh chóng mở mắt, trực giác nói cho nàng biết, Liễu Chấn Toàn có chuyện gì đó giấu nàng.
Liễu Tịch Nhược mở mắt, cười khẽ, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Mục Thiên hoàng nói: