Ăn uống no đủ, Cố Nha Nha hơi mệt mỏi, miễn cưỡng tựa vào đầu giường, nhìn mấy nha hoàn dọn dẹp.
Thọ Nhi dọn dẹp sạch sẽ, nhìn Cố Nha Nha lười biếng nửa nằm trên giường, vội vàng dụ dỗ nói: “Tiểu thư, mới ăn cơm, nằm như vậy sẽ không tiêu, hay là người ngồi một chút, kêu Đào Nhi đọc chuyện xưa cho người nghe, sáng nay nô tỳ mới sai người đi mua chuyện xưa mới về, có thể thú vị đó.”
“Còn có chuyện xưa?” Cố Nha Nha hơi kích động, vội vàng ngồi dậy: “Mau mang tới ta nhìn một chút.”
“Vâng.” Thọ Nhi thấy nàng nghe lời ngồi dậy, vui vẻ nở nụ cười, xoay người đi đến bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo cầm một quyển sách thật mỏng.
“Ta xem một chút.” Cố Nha Nha vừa nhận lấy vừa nhìn, cuốn sách giống như quyển vở nhỏ ố vàng này chính là chuyện xưa cổ đại? Nàng vội lật vài trang, muốn nhìn một chút cổ đại có chuyện xưa thú vị gì, thế nhưng, nhìn chữ phồn thể trên giấy, tức thì có chút mơ hồ.
“Tiểu thư, nô tỳ đọc cho người nghe.” Lúc này Đào Nhi đi tới, xung phong nhận việc nói.
“Ngươi đọc?” Cố Nha Nha nghi ngờ nhìn nàng, chẳng lẽ ngày xưa nguyên chủ muốn xem cái gì, đều dựa vào nha đầu này đọc? Nàng, không phải là không biết chữ chứ?
Nghĩ đến trong tiểu thuyết viết về Úy Tuệ, trừ xinh đẹp ra, trong bụng ngu ngốc, cái gì cũng sai.
Thật đúng là vô cùng có khả năng!
“Được rồi, ngươi chọn mấy đoạn hay hay mà đọc. Mấy người các ngươi, đi xuống đi.”
“Vâng.” Mấy người Thọ Nhi khom người cáo lui.
Đào Nhi đứng bên giường, nghiêm túc lật xem quyển sách, sau đó cười nhìn một đoạn thú vị, nhẹ nhàng đọc: “Ngày trước, một huyện nào đó có một vị Đinh tri huyện mới nhậm chức, tính tình hắn cương trực, làm quan thanh liêm, làm việc nghiêm túc.”
“Mang cái ghế lại đây ngồi đọc.” Cố Nha Nha ngắt lời nàng.
“Dạ.” Đào Nhi tiện tay dịch cái ghế nhỏ ngay đầu giường lại đây, vừa ngồi xuống, tính đọc tiếp.
Cố Nha Nha xua tay: “Trước đừng đọc, nói cho ta nghe một chút.”
“Hả? Tiểu thư muốn nghe gì?” Đào Nhi đóng sách lại, hào hứng bừng bừng hỏi.
Nhìn gương mặt tròn vo của nha đầu này, ánh mắt to trong suốt sạch sẽ, Cố Nha Nha cong môi cười: “Tùy tiện tâm sự một chút. Đúng rồi.”
Đột nhiên, giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt nàng biến đổi, thở dài nói: “Hôm nay ta nhìn thấy hài tử kia, hình như lại gầy không ít.”
Hài tử kia? Đào Nhi suy nghĩ, bừng tỉnh hiểu ra: “Tiểu thư nói là Tiểu thiếu gia Vân Nhạc?”
Thì ra nam hài xinh đẹp này gọi là Vân Nhạc: “Ừ.” Cố Nha Nha gật đầu, lại không hiểu sao thở dài: “Nhìn thấy thật khiến người ta thương tiếc.”
Đào Nhi đơn thuần, không nghi ngờ mình đang bị người gài bẫy, nghe chủ tử cảm khái như vậy, cũng thở dài: “Ai nói không phải chứ, nói tới, mạng của Tiểu thiếu gia cũng thật khổ…..”
Đào Nhi thật ra cũng là máy hát, tiếp xúc ngắn ngủi, Cố Nha Nha cũng biết đặc điểm này của nàng, thay đổi biện pháp hỏi thăm chuyện của Úy gia từ nàng, quả nhiên thu hoạch phong phú.
Thì ra, tiểu nam hài kia quả nhiên là đệ đệ ruột của nàng, tên Úy Vân Nhạc, năm nay tám tuổi, thủa nhỏ yếu ớt, không nói lời nào, không để ý tới người, cả ngày đắm chìm trong thế giới của mình, Úy phủ nhiều lần thỉnh danh y khắp nơi, hiệu quả quá nhỏ.
Chỉ là, năm năm trước, đột nhiên Úy Vân Nhạc dính lấy Thượng Quan Tễ Nguyệt, từ đó về sau, nhiệm vụ chăm sóc hắn rơi xuống trên người quản gia Thượng Quan Tễ Nguyệt.
Lại nói, Thượng Quan Tễ Nguyệt này cũng là người khiến người khác say sưa bàn tán, nam tử tuấn tú xuất trần như trích tiên, mười năm trước vừa mới vào phủ, đều cho rằng là danh môn công tử quý tộc, ai ngờ lại đến Úy phủ làm quản gia.
Hắn vừa tới, trái tim của đám vú già nha hoàn sống lại toàn bộ, vô số người cầu thân, người có ý đồ quyến rũ lại càng không đếm xuể, nhưng mà, bất kể già trẻ xấu đẹp, hễ là phái nữ, hắn đều không nhúc nhích.
Về sau, người có tâm tư này cũng ít đi.
Còn có, thì ra thật sự Úy Tuệ không biết chữ, hơn nữa, không phải nàng bướng bỉnh học không tốt, mà là từ nhỏ đến lớn, Úy phủ chưa từng mời người đến dạy tri thức cho nàng.
Cầm kỳ thi họa thì càng dốt đặc cán mai.
Ngược lại thỉnh mấy võ sư dạy nàng luyện võ, chỉ là cũng không phải học võ công tuyệt đỉnh gì, cũng chỉ là mấy động tác có thể ức hiếp người thôi.
Như vậy, Cố Nha Nha thật sự không hiểu được.
Đào Nhi giải thích nói: Nữ tử không tài mới có đức.
Đánh chết Cố Nha Nha cũng không tin nguyên nhân này.
Sau khi nghe xong, Cố Nha Nha trừ bỏ nghi ngờ bên ngoài, trong lòng lại bốc lên từng luồng khí lạnh, khoát tay: ''Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ta mệt mỏi, muốn ngủ.''
''Vâng.'' Đào Nhi không hiểu sao tự nhiên chủ tử lại ỉu xìu, hơn nữa, hôm nay lời nàng hỏi cũng rất kỳ quái, những thứ nàng nói không phải chủ tử càng rõ ràng hơn so với nàng sao?
Ai, ngẫm lại, vốn là hôm nay chủ tử rất kỳ quái, thôi, có lẽ thật sự mệt mỏi.
Đào Nhi đóng cửa phòng, đi ra ngoài.
Trong phòng, Cố Nha Nha quét mắt nhìn vàng bạc xa hoa khắp phòng, không thấy đẹp, ngược lại cảm thấy tục tằn không chịu nổi.
Trong này làm gì có khuê phòng tiểu thư thanh nhã? Hoàn toàn giống như của tiệm bán đồ trang sức vàng bạc thôi.
Kéo chăn che kín đầu lại.
Cố Nha Nha cầu nguyện, ngủ một giấc, sẽ trở về hiện đại thôi.
Nhưng, nếu như không thể trở về, vậy, từ nay về sau, nàng sẽ không còn là Cố Nha Nha, mà sẽ là Úy gia Nhị tiểu thư Úy Tuệ.
Hiện thực, thường rất tàn khốc.
Cố Nha Nha cảm giác vừa ngủ một giấc cực kỳ cực kỳ sâu, mãi cho đến khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau.
Nhưng mà, khoảng khắc mở mắt, cả phòng xa hoa chói mù mắt nàng, cũng khiến cho lòng nàng rơi vào đáy cốc trong nháy mắt.
Xem ra, từ nay về sau, nàng thật sự phải làm Úy Tuệ rồi.
Thôi, Úy Tuệ thì Úy Tuệ, dù sao cũng là tiểu thư, áo đến vươn tay cơm đến há miệng, thật vừa lòng.
Cố Nha Nha nhớ lại, lên tinh thần lần nữa, lưu loát ngồi dậy, vẫn không quên động viên mình hô to một tiếng: ''Ta là Úy Tuệ.''
Ầm -- cửa phòng bị dùng lực đẩy ra, vẻ mặt nha hoàn Thọ Nhi lo lắng tiến vào: ''Tiểu thư, làm sao vậy? Gặp ác mộng à?''
''Không có, ngủ thật ngon.'' Cố Nha Nha, à, không, Úy Tuệ vén chăn lên, muốn xuống giường.
Thọ Nhi vội vàng cầm y phục trên bình phong, ân cần phục vụ nàng mặc vào.
Mặc xong, Thọ Nhi gọi Hỉ Nhi tiến vào chải đầu cho nàng.
Hỉ Nhi và hai tỷ muội Thọ Nhi, Đào Nhi, còn có một người, là bốn đại nha hoàn trong phòng nàng, bình thường phụ trách mọi sinh hoạt hàng ngày của nàng.
Hỉ Nhi rất khéo tay, chỉ chốc lát sau, chải mái tóc đen của Úy Tuệ thành búi tóc xinh đẹp.
Chỉ là, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà, vẫn là một nữ hài chưa cập kê, vấn một búi tóc thành thục như vậy có phải giống người lớn quá rồi hay không?
Úy Tuệ nhìn xung quanh gương đồng, chỉ cảm thấy kỳ quái, lúc này, lại lấy Hỉ Nhi mở hộp trang sức ra, từ bên trong lấy ra một cây trâm vàng muốn cắm vào giữa tóc, không khỏi kinh hãi.
Nàng còn nhớ ngày hôm qua lúc thay y phục chải tóc lại, từ trên tóc rút ra mười hai cây trâm khéo léo tinh xảo xa hoa, lúc ấy, nàng không lo lắng soi gương, cũng không có cơ hội nhìn đến cảnh tượng khủng bố đầu đầy trâm vàng.
Nhưng lúc này, nhìn cây trâm trong tay Hỉ Nhi, với những cây trâm hoa, trâm cài, châu ngọc, vân vân... bên trong hộp trang sức này, vội vàng nghiêng đầu, quay đầu nhìn nàng.
''Không phải ngươi muốn cắm toàn bộ những thứ này vào trên đầu ta chứ?''
Hỉ Nhi mỉm cười: ''Hôm nay tiểu thư không muốn cài trâm sao? Như vậy, những thứ này thì sao?''
Nàng để trâm vàng xuống, cũng lấy hộp trang sức trong ngăn kéo nhỏ ra, hỏi ý kiến nàng.
''Cái này đi.'' Úy Tuệ tiện tay cầm một cây trâm bạch ngọc điêu khắc thành hoa lan, để cho nàng cắm vào tóc.
Hỉ Nhi kỳ quái: ''Tiểu thư, chỉ cần một đóa hoa bạch ngọc thôi sao? Có thể quá đơn thuần rồi hay không?''
Thật xem đầu nàng thành hộp trang sức à? Úy Tuệ liếc nàng, đứng dậy; ''Cứ như vậy đi, ta đói rồi, phân phó người chuẩn bị cơm.''
''Vâng.'' Hỉ Nhi đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Đào Nhi nhanh tiến vào, ánh mắt nhiều chuyện lóe sáng khác thường.
''Tiểu thư, đã xảy ra chuyện. Vừa rồi nghe Tây viện truyền đến tin tức, sáng sớm không biết Đại tiểu thư nổi điên cái gì, thế nhưng chém đứt hai tay Lục Nhi.''
''A?'' Úy Tuệ nghe xong, cảm thấy run rẩy, chặt tay? Sát thủ xuyên qua thành Đại tiểu thư này quả nhiên rất tàn nhẫn, rất ác độc.
(Về sau nữ chủ lấy tên Úy Tuệ lên sân khấu.