Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

chương 2: yêu quý sinh mệnh, rời xa mỹ nam

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

''Úy Tuệ?'' Ánh mắt lợi hại xoi mói rơi vào trên mặt Cố Nha Nha.

''Hi!'' Trái tim Cố Nha Nha run lên, vội vàng kéo môi, lộ ra nụ cười thật tươi, như là đang nịnh nọt khen: ''Vừa rồi ngươi thật lợi hại.''

''Tiểu thư.''

''Tuệ muội muội.''

Nha hoàn Đào Nhi và nữ tử áo trắng song song nhìn nàng giống như gặp quỷ, bị tiểu ngốc tử này gọi thẳng tên họ, theo thường lệ, Úy Tuệ không phải nên trực tiếp quất roi nàng sao?''

''Ha ha, thật sự lợi hại mà.'' Cố Nha Nha có chút xấu hổ, nhưng vẫn lặng lẽ an ủi hai người kia, ngàn lần đừng làm loạn, Úy Như Tuyết trước mặt đã đổi thành sát thủ giết người như ngóe, đắc tội nàng, chết thế nào không biết.

A, đúng rồi, khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn là nha hoàn Đào Nhi của nữ phụ Úy Tuệ?

Như vậy, nữ tử áo trắng?

''Y Y?''

Nữ tử áo trắng chu môi, nói: ''Đúng vậy, nếu nha đầu Y Y kia ở đây thì tốt rồi.''

Không phải Y Y?

Nàng nhớ trong sách viết, Úy Tuệ có hai người bạn khuê phòng rất thân thiết, một người tên là Lâm Y Y, một người tên gì nhỉ?

''Ai nói không phải.'' Đào Nhi cũng nói, một mặt lại kỳ quái nhìn Cố Nha Nha: ''Tiểu thư, người làm sao vậy?''

Đã nói rồi mà, hôm nay đưa cho kẻ ngốc Úy Như Tuyết này một chút sắc mặt, đâu rồi?

''Ta rất tốt mà.'' Nhìn Úy Như Tuyết chậm rãi tới gần, Cố Nha Nha cố gắng bình tĩnh, cười gượng: ''Tỷ tỷ, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.''

Nếu như có thể, nàng thật muốn lớn tiếng nói cho nàng biết, thật ra thì nàng cũng vừa mới xuyên qua, nữ xuyên không cần gì khó xử nữ xuyên không khác chứ.

Mắt Úy Như Tuyết lóe lên, nhếch môi cười: ''Đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, quả nhiên có mấy phần thùy mị.''

Lời nói ca ngợi mang ánh mắt khinh miệt, nghe thế nào cũng không thấy hợp.

Cố Nha Nha không phải người ngu, tự nhiên cũng nghe ra, cười khan một tiếng, nói: ''Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, đệ nhất mỹ nhân không dám nhận, huống chi, dung nhan đẹp đến đâu cũng có một ngày già đi, vẻ đẹp bên trong mới là quan trọng nhất, ha.''

Nói như vậy, nhưng xuyên qua đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Úy Như Tuyết, Cố Nha Nha thấy rõ dung mạo tuyệt sắc phản chiếu nơi đáy mắt.

So với bộ dáng nữ chủ Úy Như Tuyết khô quắp gầy yếu lại nhếch nhác, tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Ài, hết cách rồi, bình thường trong tiểu thuyết, giá trị của nữ phụ cao vô cùng, khiến nữ chính thành cặn bã, quăng ra mấy con phố chính là thức ăn.

Khóe môi Úy Như Tuyết nở nụ cười đông lạnh, giọng nói chợt âm lãnh: ''Sinh ra một dung nhan tuyệt sắc, muôn vàn cưng chìu tại một thân, sao lại chà đạp sỉ nhục người khác làm niềm vui?''

Ai cũng hiểu ''người khác'' ở đây là chỉ chính nàng.

Cố Nha Nha đồng cảm với cảnh ngộ của nàng, cũng là vô tội: Đại tỷ tỷ, chuyện đã qua chúng ta coi như xong, từ nay về sau, ta đảm bảo sẽ không.....''

''Ngươi thích Thái tử điện hạ?''

Không biết là cố ý hay vô tình, ngay lúc Cố Nha Nha đang muốn biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp) với nàng thì Úy Như Tuyết trầm giọng ngắt lời nàng.

''Hả?'' Đề tài này chuyển quá nhanh, Cố Nha Nha tạm thời không thích ứng kịp, trong đầu cẩn thận nghĩ lại nội dung trong cuốn tiểu thuyết kia, nữ chủ đã hỏi nữ phụ lời như vậy sao?

Cũng không đợi Cố Nha Nha trả lời, Úy Như Tuyết lại ngẩng đầu lên, lạnh lẽo cao ngạo nhìn Tiêu Dục, bên môi tái nhợt hiện lên giọng cười lạnh mỉa mai.

''Ta biết, Thái tử điện hạ ngài vẫn chán ghét việc hôn sự với dân nữ, đã như vậy, không bằng thừa dịp vẫn chưa tạo thành sai lầm, người đến trước mặt Thái hậu nói một chút. Chuyện từ hôn, Như Tuyết tán thành.''

''Úy Như Tuyết.'' Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quyết tuyệt của nàng, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dục càng thêm âm trầm.

Úy Như Tuyết hừ lạnh, cười như không cười: ''Lúc này, Như Tuyết xin chúc người và Tuệ muội muội đẹp đôi, người có tình sẽ thành thân thuộc.''

Nói xong, nàng cất bước rời đi.

''Đợi đã.'' Lục hoàng tử Tiêu Diễm kìm nén hồi lâu, bước nhanh tiến lên níu nàng lại.

Ánh mắt Úy Như Tuyết đột nhiên lạnh lẽo: ''Thế nào? Còn muốn bị ném lần nữa?''

''Ngươi!'' Tiêu Diễm khó thở, giơ tay muốn đánh, lại bị Tiêu Dục chặn lại: ''Lục đệ, không được làm càn.''

''Tứ ca.'' Tiêu Diễm bốc hỏa.

''Lui ra.'' Tiêu Dục lạnh lùng khiển trách, ngược lại nhìn về phía Úy Như Tuyết mang vẻ mặt đùa cợt, môi giật giật, hình như muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ nói: ''Người đâu, đưa Úy đại tiểu thư trở về phủ.''

''Vâng.'' Lập tức có hai thị vệ tiến lên.

Úy Như Tuyết lại không chút cảm kích: ''Không cần.''

Bỏ lại hai chữ, sải bước đi ra ngoài.

Nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ yếu thẳng tắp của nàng, mọi người chậm chạp chưa hoàn hồn.

''Này, để cho nàng đi như vậy?'' Đào Nhi nắm chặt tay áo Cố Nha Nha, sững sờ hỏi.

Nếu không thì còn có thể thế nào? Cố Nha Nha cho nàng một ánh mắt cảnh cáo: ''Về sau không có có việc gì thì chớ chọc nàng.''

''A?'' Nữ tử áo trắng kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.

''A cái gì mà a, nghe ta không sai.'' Lúc này Cố Nha Nha mới nhớ tới, nữ tử áo trắng này tên là Lục Vô Song.

Chỉ là, theo trong sách viết, cuối cùng, bất kể là Úy Tuệ, hay là bạn khuê mật Lâm Y Y, Lục Vô Song, còn có nha hoàn của nàng Đào Nhi, Thọ Nhi, đúng rồi, còn có vị Lục hoàng tử vì nàng ra mặt đánh nhau, hình như không có một kết cục tốt.

''Tuệ muội muội, muội không sao chứ?'' Mặt của mình cũng bị đánh sưng lên, Tiêu Diễm vẫn không quên hỏi Úy Tuệ trước.

Giờ phút này, Cố Nha Nha cũng biết nam tử mặc y phục xanh đen, tướng mạo tuấn lãng như ánh mặt trời là ai, vốn trong lúc đọc sách, nàng còn cảm thấy Lục hoàng tử này thật là quá khờ, nữ phụ Úy Tuệ trừ xinh đẹp ra, thì vẫn là điêu ngoa hung ác lại đần độn, làm gì cũng sai, hơn nữa, chủ yếu nhất là, nữ phụ hoàn toàn không thương hắn, lợi dụng hắn mọi nơi, thiệt thòi vậy mà hắn vẫn yêu chết đi sống lại, cuối cùng lại vì nữ phụ báo thù, khiến cho mình cũng chết thảm nơi hoang dã, hài cốt không còn.

Khi đọc sách, thật khiến cho người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, nhất là khi chính mình trở thành nữ phụ bị mọi người chán ghét, thì đột nhiên Cố Nha nha cảm thấy Lục hoàng tử này tốt, dù sao, trong tất cả nam nhân cố gắng tiếp cận nàng thì hắn là người duy nhất thật lòng với nàng.

Theo bản năng, nhìn bộ dạng hắn nhếch nhác, Cố Nha Nha sinh lòng thương tiếc, giơ tay lên, dùng tay áo nhẹ nhàng xoa xoa vết máu trên quai hàm hắn: ''Đau không?''

Đôi mắt mở to, Tiêu Diễm ngây người như phỗng.

''Thật xin lỗi, đều là do ta.'' Cố Nha Nha có chút khổ sở, lại càng vì sau này hắn sẽ gặp cảnh ngộ bi thảm.

"Tuệ muội muội.'' Hai mắt Tiêu Diễm sáng lên, nhưng, vừa mở miệng nói chuyện, giọng nói lại hơi nghẹn ngào.

Một bên, Đào Nhi và Lục Vô Song cũng trợn tròn mắt, bình thường, Úy Tuệ luôn kêu tới quát lui với Tiêu Diễm, coi như hắn là Hoàng tử một nước, ở trong mắt nàng cũng không khác với nô tài bình thường.

''Mau đi tìm đại phu xem một chút.'' Cố Nha Nha cũng biết vì sao hắn như thế, trong lòng quyết định, về sau nhất định phải đối với người nam nhân này thật tốt, mặc dù không thể cho hắn cả đời, nhưng cũng không thể khiến hắn đi vào con đường cũ trong sách.

''Ừ.'' Tiêu Diễm như một đứa bé, nghe lời gật đầu, cẩn thận bước đi.

Hắn vừa đi, chỉ còn sót lại Thái tử Tiêu Dục.

Không biết vì sao, trong lòng Cố Nha Nha hơi sợ.

Đều tại người này sinh ra quá đẹp, khiến nàng nhìn ngó, trái tim bịch bịch đập loạn, cũng không trách được nữ phụ trong sách vì hắn nhiều lần làm chuyện hoang đường.

Chỉ là, mỹ nam dù đẹp cỡ nào cũng không thể qua được cái mạng nhỏ của mình.

Theo nàng hiểu, tất cả bi kịch nữ phụ, đều do người nam nhân này mà ra.

Cho nên, yêu quý sinh mạng, cách xa mỹ nam.

''Thái tử ca ca.'' Cố Nha Nha ngẩng đầu liếc hắn, lại nhanh chóng khép hờ mắt, ổn định tâm thần, mới nói: ''Chuyện vừa rồi, đều là ta không tốt. Là ta muốn trêu chọc đại tỷ cho vui, kết quả không cẩn thận rơi xuống nước, nàng không có đẩy ta.''

''Tiểu thư.''

''Tuệ.''

Hai người Đào Nhi và Lục Vô Song thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời thét dài, hôm nay rốt cuộc trúng tà gì rồi.

Tiêu Dục hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm Úy Tuệ hồi lâu, mới nói: ''Đào Nhi, trước dẫn tiểu thư ngươi đi thay xiêm áo.''

Lúc này Cố Nha Nha mới phát giác ra lạnh, thì ra toàn thân nàng ẩm ướt đứng ở nơi này cho gió lạnh thổi qua.

Chỉ là, lời nói chưa rõ ràng, nàng không thể rời đi.

''Thái tử ca ca, người ngàn vạn lần không được từ hôn, vừa rồi là đại tỷ nhất thời nói lẫy, đều tại ta. Nếu đổi lại là ta, bị người hãm hại, còn bị đánh, cũng sẽ tức giận.''

''Nói như vậy, là ngươi hãm hại nàng?'' Giọng nói Tiêu Dục vẫn êm tai dễ nghe như cũ, chỉ là, trong mắt thâm thúy cùng với lạnh lẽo khiến tim Cố Nha Nha co rụt lại, rất không có tiền đồ gật đầu một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio