Chạm đến ánh mắt mỉm cười của Úy Như Tuyết, trong lòng Úy Tuệ mạnh mẽ nhảy dựng, mình có thể biết được sát thủ tỷ tỷ là xuyên qua, nàng ta sẽ có thể không biết mình cũng xuyên qua sao?
Nghĩ đến mấy ngày nay, trừ ngày hôm đó Úy Như Tuyết trừng phạt nha hoàn kia ra, thì không có phát sinh chuyện khác, mà trong tiểu thuyết rõ ràng đã viết, nha đầu kia xuyên tới đây thì báo thù cho nguyên chủ, các loại âm mưu trạch đấu, đấu đến nữ phụ và thân hữu nữ phụ với nhân vật phản diện phải kêu thảm.
Nhưng hôm nay, mấy ngày nay không thấy nàng ta có hành động gì, đủ để chứng minh nàng ta biết thân phận của mình, cho nên không muốn đối địch với mình.
Như thế, lúc này nàng ta kính rượu cũng là bày tỏ ý tốt.
Trong lòng Úy Tuệ vụt sáng, bưng ly rượu lên, mặt mày mỉm cười, cũng dùng khẩu ngữ: “Mời.”
Cứ như vậy, một đôi đã từng là kẻ thù, hiện giờ tương kính như tân, giống như là một đôi tỷ muội ruột thịt.
Tiêu Diễm ngồi bên cạnh Úy Tuệ, thấy một màn thân thiết này, không khỏi cổ quái nhìn nàng, thay đổi, thật sự thay đổi.
Loại thay đổi này, không chỉ là ở bên ngoài Úy Tuệ, mà là khí chất cả người nàng phát ra.
Trước kia Úy Tuệ thích chưng diện, thích trang sức châu báu, giống như chỉ sợ người khác không biết Úy gia có nhiều tiền, phàm là những thứ được nàng để mắt tới, hận không thể gắng vào trên người, thế cho nên từ đầu đến chân, giống như là trưng bày trân bảo, nếu không phải nàng ấy trời sinh mỹ mạo kinh người, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn có thể tùy tiện phô bày ra vẻ đẹp, toàn thân tản ra lệ khí khiến người khác e ngại.
Mà nay, Úy Tuệ đơn thuần hơn, một mái tóc đen chỉ chải thành một búi đơn giản, cắm một cây trâm ngọc hoa lan trắng, trừ cái đó ra không còn cái nào khác, ngay cả hoa tai cũng không đeo, càng đừng nói gì đến phối sức (trang sức phối hợp) trên người.
Mà những ngày gần đây, nàng cũng nhu thuận hơn, trừ bỏ hôm nay ra ngoài với hắn, bình thường đều không ra cổng trước không bước cổng trong, chỉ đọc sách tập viết.
Ngay cả đối với hắn, thỉnh thoảng cũng giễu cợt một phen, nhưng hắn thấy rõ, trong mắt nàng không có ác ý, cũng không có sự khinh miệt hèn mọn mà từng khiến cho hắn nhìn thấy phải run sợ, ngược lại, có nhiều lúc là một loại ý cười quan tâm hòa thuận vui vẻ.
So sánh mà nói, hắn càng thích Úy Tuệ hiện tại giống như muội muội nhà bên hơn.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Úy Như Tuyết thay đổi cũng thật kinh người, trước kia là một người ngu dại, hiện giờ lại có khí thế như vậy, vừa rồi gặp nhau trên đường, chỉ một ánh mắt của nàng ta mà đã khiến cho mình không dám đối diện.
“Dùng bữa, bụng rỗng mà uống rượu sẽ không tốt.”
Thấy Tiêu Diễm uống một chén lại một chén, Úy Tuệ nhướng mày, tự mình gắp vào bát của hắn một chút thức ăn, đặt vào tay hắn.
Đáy mắt của nàng rõ ràng thân thiết, giống như ánh nắng ấm áp, nháy mắt chiếu vào trong lòng Tiêu Diễm, cũng để cho hắn cảm thấy thỏa mãn thời gian dài đè nén tình cảm.
Không phải sao? Ngày hôm nay, Tuệ muội muội không có dây dưa không dứt với Tứ ca, chỉ lôi kéo mình cùng ngồi xuống một chỗ, từ đầu đến cuối, trừ bỏ tình huống bên ngoài ra, nàng cũng không chủ động lấy lòng Tứ ca, thậm chí từ đầu đến cuối, đều không có nhìn chằm chằm Tứ ca.
Còn đối với hắn, ha ha, nàng gắp thức ăn cho hắn là vì sợ hắn bụng rỗng uống rượu không tốt.
“Ha ha.” Tiêu Diễm cứ như vậy bưng bát ăn, nhìn Úy Tuệ cười ngây ngô.
Trán Úy Tuệ đầy hắc tuyến, cầm đôi đũa gắp một khối thịt nhét vào trong miệng hắn: “Dùng bữa, lát nữa sẽ nguội. Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có đồ ăn?”
Động tác của nàng cực kì tự nhiên, vốn nàng cũng chỉ xem Tiêu Diễm là bằng hữu, huynh đệ mà đối đãi, không cảm thấy có cái gì.
Nhưng theo người khác nhìn thấy, thâm ý trong mắt kia cũng rất rõ ràng.
Ở đây, bao gồm Quân Phi Sắc, cũng đều biết Úy Nhị tiểu thư vẫn lưu luyến si mê Thái tử Tiêu Dục, nhưng hôm nay lại ân cần đủ điều với Lục hoàng tử, trong này?
Mọi người lại nhìn Úy Như Tuyết ngồi phía dưới Tiêu Dục, bừng tỉnh đại ngộ, vì Úy Nhị tiểu thư đổ bình giấm chua (ghen), nên mới chỉa mũi về phía Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử thật đáng thương!
Chỉ là, trái ngược với sự đồng tình của mọi người, Tiêu Diễm lại thích thú, thỉnh thoảng gắp thức ăn vào trong bát Úy Tuệ.
Úy Tuệ cũng không khách khí, phàm là có ăn ngon uống ngọt, nàng đều không khách khí, hơn nữa, lại cố ý gắp một đĩa thức ăn ngon, đưa cho Đào Nhi đứng phía sau.
Trước mặt nhiều người như vậy, Đào Nhi cũng không dám nhận, sau cùng vẫn là Úy Tuệ cường ép ra lệnh cho nàng ăn, lúc này mới nhận.
Nhưng lại khiến cho đám hạ nhân phía sau ghen tị.
Mặc dù Đào Nhi chột dạ, nhưng vinh quang trên mặt cũng không giả, có chủ tử nhà ai đối đãi với hạ nhân như tiểu thư nhà nàng không? Hừ.
Mọi người một phen nâng ly cạn chén, đang lúc tửu hứng đang nồng, Diêu Ngữ Dong thay đổi xiêm y, trang điểm lại một lần nữa, tiến vào.
Vừa vào là hành lễ thỉnh tội với Tiêu Dục, nũng nịu nói cái gì vừa rồi thất lễ, muốn khảy một bản, vì các vị trợ hứng uống rượu, dùng cái này bồi tội.
Rõ ràng là muốn mượn cớ hiến nghệ, lấy lòng Tiêu Dục thôi.
Úy Tuệ buồn cười nhìn Diêu Ngữ Dong, cặp mắt kiều mỵ kia hoàn toàn bán đứng tâm tư của nàng ta, nhìn Tiêu Dục đắm đuối đưa tình, giống như sợ người khác không biết tâm tư của nàng ta vậy.
Ài.
Nhưng mà, loại biện pháp bồi tội này, tự nhiên cũng đưa tới tiếng vỗ tay của mọi người, trong đó có nam nhân ngồi vị trí bên phải của Tiêu Dục, trời sinh một bộ mặt mị hoặc, vỗ tay mạnh mẽ nhất.
Diêu Ngữ Dong đứng trong đại sảnh, hai người nha hoàn đưa cổ cầm tới, nàng ta khẽ hành lễ với mọi người, nhẹ giơ bàn tay trắng nõn lên, khẽ vuốt dây đàn, rất nhanh, tiếng đàn uyển chuyển vang khắp khoang thuyền.
Úy Tuệ không có nhiều hứng thú với loại cổ nhạc này, chỉ lo ăn uống, chờ người ta kết thúc một khúc, nàng cũng ăn no, thật chán muốn chết.
Nghĩ muốn đi.
Nhìn Tiêu Dục một chút, không phải nói có chuyện muốn nói rõ ràng với nàng sao? Chuyện gì?
“Thái tử điện hạ.”
Sau khi mọi người kết thúc lời khen ngợi với Diêu Ngữ Dong, Úy Tuệ thấy mọi người cũng không còn muốn nói gì, nên đứng lên muốn hỏi Thái tử có chuyện gì, không có chuyện gì thì nàng có thể rút lui, ở trong này trừ bỏ sát thủ tỷ tỷ, Tiêu Diễm và Đào Nhi ra, những người khác đều không muốn thấy nàng, nhất là Quân Tiên Nhi kia, thỉnh thoảng đưa tới ánh mắt muốn đục khoét nàng, thật buồn bực.
Chỉ là, nàng vừa mới gọi xong, nữ nhân Diêu Ngữ Dong kia đã cướp lời nói: “Nghe nói cầm kỹ của Úy Nhị tiểu thư rất cao, có muốn khảy một bản hay không?”
A phi! Này nghe ai nói? Rõ ràng cầm kỳ thi họa của Úy Nhị tiểu thư đều không biết một món nha.
Tiêu Diễm lập tức nổi giận, Diêu Ngữ Dong rõ ràng là muốn Tuệ muội muội xấu mặt thôi.
“Diêu cô nương, chính ngươi tài nghệ vụng về, bêu xấu thì cũng thôi đi, đừng lôi kéo Tuệ muội muội nhà ta.”
Tuệ muội muội nhà ta, nhìn một chút, xưng hô này có bao nhiêu thân mật đây?
Mọi người mang vẻ mặt xem kịch vui.
Sắc mặt Diêu Ngữ Dong trắng nhợt, trước mặt mọi người đối xử với một nữ tử như vậy, Lục hoàng tử này thật sự không có phong độ.
Đôi mắt nàng ta lạnh vài phần, trên mặt lại cười sáng lạn: “Đúng vậy, tài nghệ dân nữ vụng về, cho nên mới muốn nghe Nhị tiểu thư, cũng học được vài điều hay.”
A, Úy Tuệ buồn cười, tới cùng nữ nhân này và mình có thù oán gì, lại nhiều lần muốn hãm hại mình như thế?
Rõ ràng mình chỉ là vai phụ đi ngang qua thôi, ánh mắt nàng ta bị mù rồi, nếu muốn tranh giành Thái tử, cũng phải tranh với Úy Như Tuyết nha, lôi kéo nàng làm cái gì? Ngu ngốc.
“Ngươi là ai, bản tiểu thư đã nói trước với ngươi là không quen biết ngươi, cho nên mặc dù cầm kỹ của bản tiểu thư rất tốt, cũng không có nửa xu quan hệ với ngươi, ngươi muốn học à, tự mình bỏ tiền kiếm sư phụ đi. Nếu lại học không tốt, thật sự muốn học hỏi bản tiểu thư, trước dập đầu ba cái, bái bản tiểu thư làm thầy, bản tiểu thư có thể suy xét, dạy ngươi một hai chiêu, như thế nào?”
(Ghét con DND này quá, nhưng yên tâm, chương sau Tuệ tỷ sẽ cho ả xấu mặt ngay :D )