Đôi mắt đen cực kỳ phát sáng, tràn đầy tò mò của tiểu nữ nhân, vô cùng tinh khiết, lại có một chút mùi vị bỉ ổi.
Đột nhiên Úy Vân Kiệt giương môi cười, híp mắt nhìn nàng chằm chằm: "Muội muốn nghe cái gì?"
Hắn dám thề, trong đầu nha đầu này tuyệt đối không nghĩ cái gì tốt đẹp.
"Hả?" Úy Tuệ sững sờ, chớp mắt, cười hắc hắc nói: "Huynh nói cái gì ta nghe cái đó."
Úy Vân Kiệt chậm rãi đi tới bên giường, khẽ khom người xuống, nhìn đôi mắt to lóe sáng của nàng, đột nhiên vươn ngón tay ra, hung hăng chọt vào trán nàng.
"Suốt ngày đoán mò cái gì?"
"Ơ?" Úy Tuệ dùng sức đánh tay của hắn, vừa xoa trán vừa ảo não trừng hắn: "Ai đoán mò gì chứ? Không phải huynh có chuyện muốn nói sao?"
Thiệt thòi nàng nghĩ muốn san sẻ với hắn, cái tên lấy oán báo ơn.
Úy Vân Kiệt liếc mắt nhìn nàng: "Không được nghĩ lung tung, ta chỉ có hứng thú với nữ nhân."
"Hít." Úy Tuệ nghe vậy, hít một hơi khí lạnh, chẳng lẽ tên này có thuật đọc tâm? Thậm chí ngay cả trong lòng nàng nghĩ gì cũng biết.
"Ngu ngốc, trên mặt muội đều viết ra hết." Úy Vân Kiệt không nhịn được nhéo đôi má trắng nõn của nàng.
Mặc dù tính tình thay đổi, thế nhưng chỉ số thông minh thì, hỡi ôi, sợ là cũng chỉ như vậy thôi.
Úy Tuệ cuống quít lấy tay bụm mặt, không đúng, trên mặt nàng sao có thể viết chứ?
"Huynh chột dạ à?" Nàng bình tĩnh lại, bắt đầu phản kích.
Nàng mới không tin, mặc dù có thuật đọc tâm cũng không thể biết được cặn kẽ như vậy.
Úy Vân Kiệt đen mặt: "Muội cho là như vậy?"
"Hắc hắc." Úy Tuệ nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, cười trêu ghẹo: "Huynh đẹp như vậy, ta cảm thấy nữ nhân trên đời này không xứng với huynh, huynh cần phải có một loại nam nhân có tư thế anh tuấn, đẹp trai và thiên thần… ưm…"
Nàng còn chưa dứt lời, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới gương mặt của mình, chính xác mà nói thì là đôi môi.
Có cái gì mềm mại đụng vào môi của nàng, đầu lưỡi ấm nóng, khi nàng còn chưa kịp phản ứng thì cực kỳ linh hoạt mà bá đạo xâm nhập vào miệng nàng, tùy ý đoạt lấy. (Hun zòi hun zòi tung hoa)
Huyền ảo!
Trong nháy mắt, trong đầu Úy Tuệ trống rỗng, chỉ cảm thấy hô hấp bị đoạt lấy từng chút một, thân thể mềm nhũn.
Tới lúc nàng cho rằng mình sắp ngất xỉu, lúc này nam nhân mới buông lỏng nàng ra.
Chống lại ánh mắt mờ mịt không biết gì của nàng, Úy Vân Kiệt nhếch môi cười khẽ, trong con ngươi đen tuyền lấp lánh ánh sáng rạng rỡ.
"Thế nào?"
"Hở?" Úy Tuệ mờ mịt ngẩng đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn hắn, trong đầu giống như là bị người ta nhét vào một bầy ong mật, vo ve vo ve.
Nàng vẫn còn không kịp phản ứng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cảm thấy, đôi môi tê dại, sưng tấy.
Như vậy, vừa rồi nàng bị hôn?
Nụ hôn đầu của nàng, phải không?
Hơn nữa, người hôn nàng lại là…?
"A…, huynh." Cũng chỉ khoảng nửa khắc, Úy Tuệ sợ hãi ý thức được cái hiện thực này, rống to với hắn: "Vừa rồi huynh đã làm gì?"
"Muội không biết?" Úy Vân Kiệt nhẹ nhàng ngưng mi, khóe môi cong lên, ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, đột nhiên cúi người, một tay nâng cái ót của nàng, một tay xuyên vào mái tóc mềm mại của nàng, lại hạ xuống một nụ hôn nồng nhiệt.
Lần này, Úy Tuệ hoàn toàn tỉnh táo, cả người run rẩy giật mình, đôi tay liều mạng đẩy hắn ra.
Kẻ điên, biến thái. Nhưng sức lực của nàng với hắn mà nói thì không thể nghi ngờ là con kiến rung cây, mặc cho nàng xuất ra toàn lực cũng không đẩy được hắn, ngược lại khiến cho mình sức cùng lực kiệt, càng thêm vô lực, chỉ có thể mặc cho hắn tùy tiện đòi lấy.
Cho đến khi nàng cảm thấy không khí trong ngực đều bị hắn hút hết, môi cũng bị hắn mút rách.
Lúc này mới bỏ qua!
"Bây giờ biết rồi chứ?" Nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Úy Vân Kiệt cười tà mị hỏi.
"Huynh? Kẻ điên." Úy Tuệ thở từng hơi từng hơi, đợi hơi thở ổn định mới hung ác trừng hắn, cầm gối đập hắn.
"Huynh là tên khốn kiếp, biến thái, nụ hôn đầu tiên của lão tử, huynh lại cướp đi như vậy? Huynh cố ý đúng không? Trả ta, huynh trả cho ta."
Đối với một muội tử còn chưa có kinh nghiệm yêu đương mà nói thì luôn tràn ngập chờ mong đối với nụ hôn đầu.
Không cần là trước hoa dưới trăng, chàng chàng thiếp thiếp, nhưng ít ra cũng phải là tình nồng ý mật, ngươi tình ta nguyện chứ.
Thế nhưng dưới tình huống nàng u mê hồ đồ hắn lại hôn nàng.
Dựa vào, hắn còn có thân phận là ca ca của nàng.
Hắn có thể phụ trách sao?
Càng nghĩ càng nổi giận, thấy gối đầu nện trên người hắn cũng chỉ giống như là gãi ngứa, Úy Tuệ trực tiếp bỏ qua gối đầu, đứng dậy nhảy lên, giống như gấu Koala bám vào trên người Úy Vân Kiệt, hai tay ôm cổ hắn, cúi đầu hung hăng cắn vào cổ hắn.
Nàng thật sự dùng sức, hận không thể cắn xuống một miếng thịt của hắn.
Úy Vân Kiệt bị đau, khẽ nhíu đầu mày, nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy ý cười vui sướng.
Một tay hắn nâng hông nàng, sợ nàng ngã xuống từ trên người mình, một tay kia giống như an ủi vỗ nhẹ vào lưng nàng.
"Vừa rồi muội nói là nụ hôn đầu?"
"Huynh nói xem? Khốn kiếp." Trong miệng nồng nặc mùi vị của máu, nàng cắn hắn đến chảy máu, không ngờ thằng nhãi này còn không biết hối cải.
Còn nghi ngờ nụ hôn đầu của nàng có phải thật hay không nữa?
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, gần như muốn phun ra lửa.
"Yêu nghiệt chết tiệt, huynh có biết hay không, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang đấy? Huynh… Thế mà huynh lại hôn ta? Huynh, ta hận huynh chết đi được, huynh đền đi, đền nụ hôn đầu tiên cho ta."
Nói xong, trong đôi mắt của Úy Tuệ dâng lên hơi nước.
Nàng rất uất ức, nàng cảm thấy cực kỳ thiệt thòi.
Sao lại mất đi một cách không rõ ràng như vậy chứ? Nàng sẽ không tìm được nam nhân nữa rồi.
Tương lai muốn yêu thương nam nhân thì không thể có bóng ma.
Nếu như vừa đón nhận nụ hôn, trong đầu lại nhớ về tên này, còn không điên sao chứ?
Huống chi, cổ nhân bảo thủ, nếu nam nhân của nàng biết, hậu quả…
"Nữ hài ngoan." Trong mắt Úy Vân Kiệt khó nén dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, cười nói: "Chỉ cần muội muốn, bắt ta đền cái gì cũng được."
Cái gì cũng được? "Có thể để cho thời gian quay ngược, khiến chuyện vừa rồi không xảy ra sao?" Úy Tuệ đỏ mắt, uất ức nhìn hắn chằm chằm.
Đầu Úy Vân Kiệt đầy hắc tuyến: "Trừ cái này ra."
"Ta chỉ muốn cái này." Úy Tuệ giận dỗi.
Úy Vân Kiệt bật cười, lần nữa đặt nàng trên giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa tóc của nàng: "Ngoan, vừa rồi là ta không tốt."
Vốn là hắn không tốt, Úy Tuệ quay mặt đi không nhìn hắn.
"Huynh cố ý đúng không?"
"A." Lần đầu tiên là muốn trêu chọc nàng, nhưng lần thứ hai, hắn có thể nói là không kìm lòng nổi sao?
"Huynh đi đi." Được hắn đối xử dịu dàng như vậy, đột nhiên da đầu Úy Tuệ run lên.
Nụ hôn vừa rồi, nếu như lần đầu tiên là nàng mơ hồ, nhưng lần thứ hai nàng rất tỉnh táo.
Đây cũng không phải là trò đùa dai, mà là nam nhân đối với nữ nhân.
Oa hu hu, nàng thật hoảng sợ.
Nếu để cho tên này ở lại, còn không biết xảy ra chuyện gì nữa.
Nàng vô cùng lo sợ, hoàn toàn không còn mạnh mẽ hung ác như vừa rồi cắn hắn.
Nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng Úy Vân Kiệt hơi mất mát, hắn làm nàng sợ rồi.
"Được rồi, ca đi trước, muội nghỉ ngơi cho tốt."
Úy Tuệ không lên tiếng, mãi đến khi hắn rời khỏi phòng, nàng mới oa một tiếng, lôi kéo chăn, cả người chui vào trong chăn, gào khóc kêu loạn.
Rối loạn, thật sự rối loạn.
Nàng phải làm sao bây giờ?
Suy đi nghĩ lại, nàng quyết định, quên chuyện hôm nay đi, xem như là bị chó cắn thôi.
"Đứng lên đi, gào thét cũng vô dụng."
Đột nhiên, trong phòng vang lên giọng nói của Úy Như Tuyết.
Úy Tuệ hoảng sợ, đột nhiên xốc chăn lên, chỉ thấy Úy Như Tuyết thoải mái ngồi ở bên bàn uống trà.
"Tỷ… Tỷ đến đây lúc nào?" Sao nàng không phát hiện? Còn nữa, cũng không có nha hoàn tiến vào bẩm báo.
Úy Như Tuyết để chén xuống, khẽ nhướng đôi mi thanh tú: "Ừ, một lúc rồi, hai người lại bận bịu nên không chú ý tới ta."
"Hai người?" Úy Tuệ vội ngồi dậy, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm: "Chuyện vừa rồi, tỷ đều thấy rồi hả?"
Khó khăn ổn định lại cảm xúc, nháy mắt lại rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng nhỏ ra máu.
Quá mất mặt rồi.
"À." Úy Như Tuyết xin lỗi gật đầu: "Ta muốn chào hỏi, nhưng hai người… Quá nhiệt tình."
"Cái gì?" Úy Tuệ tức giận: "Con mắt nào của tỷ nhìn thấy bọn ta quá nhiệt tình rồi hả? Rõ ràng là hắn không phải ta."
Úy Như Tuyết nhướng mi, không lên tiếng, chỉ nghiền ngẫm nhìn nàng chằm chằm.
Đôi mắt Úy Tuệ lại bắt đầu phun lửa: "Tỷ ở đây sao lại không giúp ta? Hu hu, đáng thương cho nụ hôn đầu của ta, cứ như vậy bị tên khốn kia lấy đi. Rõ ràng tỷ để ta rơi vào bất nhân bất nghĩa, bất trung bất trinh."
Úy Như Tuyết nhíu mày: "Chỉ giáo cho?"
"Đây là không công bằng với nam nhân tương lai của ta." Úy Tuệ tức giận nói.
Úy Như Tuyết cong môi: "Vậy muội gả cho hắn, không phải là được à."
Úy Tuệ khó tin trừng to mắt, đầu óc nha đầu này không có bệnh chứ? A… Không đúng, đầu óc của sát thủ có thể bình thường sao?
"Có tiền có thế, mỹ mạo khuynh thành, kỹ thuật hôn hạng nhất. Nam nhân như vậy không xứng với muội sao chứ?" Úy Như Tuyết nói thẳng.
"Tỷ cũng điên rồi." Úy Tuệ tức giận liếc nàng, tiếp theo suy sụp tinh thần: "Tỷ không biết hắn là ai à? Hắn là ca ca của chúng ta."
"Muội biết hắn không phải." Úy Như Tuyết nhắc nhở sửa chữa.
Úy Tuệ buồn bực: "Mặc dù hai ta là linh hồn chuyển kiếp, nhưng thân thể này vẫn của nguyên chủ."
Nói xong, toàn thân nàng lại nổi lên một tầng da gà.
"Còn nữa, tên kia háo sắc thành tính, bên ngoài cũng không biết có bao nhiêu nữ nhân, tỷ để cho ta với hắn? Ta mới không cần đấy."
Ngay cả muội muội mình mà cũng hôn, còn là thứ tốt gì chứ.
"Vậy à." Úy Như Tuyết khép hờ mắt, đáy mắt vui sướng khi người gặp họa.
Xem ra, đường tình của nam nhân này trong tương lai còn rất nhấp nhô đây.
Úy Tuệ thở phì phò gật đầu, chợt chán nản ôm đầu: "Ai, ta cảm thấy ta phải mau mau tìm nam nhân để gả, gần đây hắn luôn lắc lư trước mặt ta, ta có trực giác hắn đối với ta sợ là không có ý tốt."
"Sặc." Lần đầu tiên Úy Như Tuyết suýt chút nữa cười phun ra, đối với nàng giơ ngón tay cái lên: "Trực giác của muội cực kỳ chuẩn."
Úy Tuệ thở dài, nhìn hai mắt nàng, nghi ngờ: "Đang êm đẹp tỷ xuất hiện ở chỗ ta là vì chuyện gì?"
"Không phải nói Hoàng hậu nương nương có ban thưởng? Nha hoàn của muội nói, muội sẽ mang về giúp ta." Úy Như Tuyết nói.
"Cho nên, tỷ chạy đến đây chờ lấy đồ?" Úy Tuệ khinh bỉ liếc nhìn nàng, thì ra cũng giống như mình, quỷ hẹp hòi mà.
"Dạ, ở trên tủ đấy, ta cầm một bộ trở về, y phục có vẻ chững chạc, tỷ thích thì cầm về đi." Úy Tuệ hào phóng nói.
Úy Như Tuyết cười khẽ: "Y phục thì muội giữ lại, ta chỉ tới lấy thiệp, ngày ấy, ta sẽ đi chung với muội vào cung."
"Vào cung? Làm gì?" Úy Tuệ hoàn toàn quên mất lời nói lúc trước của Úy lão bà.
Úy Như Tuyết nhìn nàng chằm chằm, hơi buồn cười: "Bị người hôn một chút, đầu óc lại không thể sử dụng được rồi hả?"
------ lời ngoài mặt ------
Không có gì để nói hết.