Đệ Nhất Nương Tử

chương 60: 60: tiểu nhạc đệm 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai mươi tám tháng chạp, chỉ cách giao thừa hai ngày.

Tây Phong thành đã bị bao trùm bởi hơi thở lạnh giá từ lâu.

Tô Thất Thất bỗng nhiên xuống ngựa, tay cầm chặt dây cương, bước chân thong thả, không biết khi nào bầu trời nhợt nhạt đã tung bay bông tuyết, lả tả, trông rất đẹp mắt.

Bông tuyết nhỏ bé trong suốt tô điểm trên y phục màu đỏ, lại để lộ một cảm giác hài hòa, ánh mắt Tô Thất Thất phức tạp nhìn bông tuyết, mảnh đất này, phảng phất mỗi nơi đều đã từng khắc vào trí nhớ.

Nguyễn Lương Ngọc dẫn ngựa đi theo phía sau Tô Thất Thất, hắn khoác một cái áo lông cừu thật dày, nhưng dù vậy hắn vẫn đem hai tay chà sát lại với nhau cố gắng hấp thụ độ ấm.

Bất ngờ ớn lạnh làm cho hắn không kịp phòng, nên không có thời gian chú ý phản ứng của Tô Thất Thất.

Mùa đông, người đi đường lui tới trên trấn nhỏ cũng không nhiều, cả đoạn đường chỉ thấy rất nhiều người bán cá có mấy sạp có thương khách cò kè mặc cả, có thể ngửi thấy mùi cá tanh gay mũi phát ra ở mỗi góc tuyết rơi.

Tô Thất Thất có chút không khoẻ nhíu mày, nàng đã lâu không có ngửi mùi cá, trực tiếp hơn là Nguyễn Lương Ngọc, hắn hắt xì liên tục.

Hắn rất bất mãn, miễn cưỡng đưa một ngón tay ra chọc chọc lưng Tô Thất Thất, oán trách nói: “Nhanh chút đi, lạnh chết, đừng đứng ở chỗ này.”

Tô Thất Thất quay đầu nhìn hắn, không hề động đậy, sắc mặt Nguyễn Lương Ngọc nhất thời đen lại, dùng ánh mắt hung hăng trừng nàng.

Tô Thất Thất lấy bạc vụn, đưa cho người bán cá trước mặt mình, “Ta muốn cái này, cái này nữa.” Tay nàng chỉ, chọn hai con cá chép nhanh nhẹn.

Nguyễn Lương Ngọc cầm mạnh tay Tô Thất Thất, gằn từng tiếng như rít từ trong kẻ răng, “Tô Thất Thất! Nàng lại khiêu chiến tính nhẫn nại của ta, ta không đi theo nữa!” Trời biết, từ nhỏ đến lớn, hắn ghét nhất chính là ăn cá.

Tô Thất Thất cười khẽ nắm tay Nguyễn Lương Ngọc, “Hay là chàng muốn nói không giữ lời?”

Nguyễn Lương Ngọc nhất thời chần chờ, hắn ghét nhất đó là nợ nhân tình, chẳng qua là mấy con cá… Nhưng vì sao hắn muốn miễn cưỡng chính mình? Hắn nhất thời lâm vào khó xử, “Ta đem Linh lung huỳnh cho nàng, như vậy chúng ta thanh toán xong.” Hắn lại tung ra điều kiện một lần nữa.

Nụ cười của Tô Thất Thất lập tức cứng đờ, không lạnh không nhạt nhìn Nguyễn Lương Ngọc.

Không biết vì sao, Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy ánh mắt kia đầy ấp bất đắc dĩ và khổ sở, nhất thời làm hắn nói không ra lời, giống như chính mình làm ra chuyện tội ác tày trời vậy.

Người bán cá lanh lẹ thu bạc, sau đó dùng cỏ dây thừng xâu hai con cá lên, đưa cho Tô Thất Thất, lập tức làm việc, bày ra biểu cảm cá đã mua, không trả không đổi.

“Ta muốn hỏi thăm một chút, ngươi có biết Chu đại thẩm và Tiết đại thúc không? Bọn họ có một cô con gái tên là Tiết Cầm Cầm.” Tô Thất Thất nhận cá, mới nói ra mục đích thật sự của mình.

Nhiều thế hệ trong nhà Tiết Cầm Cầm lấy việc đánh cá làm kế sinh nhai, phàm là người đánh cá ở Tây Phong thành thì không có ai không biết bọn họ.

Nhớ trước kia, dù mưa gió sạp cá của họ vẫn sẽ bán, mà lúc này trên suốt đường đi mình cũng không thấy hai người kia, lại nghĩ đến tình cảnh của Tiết Cầm Cầm bây giờ, luôn cảm thấy có chỗ kì lạ.

Người đánh cá thấy Tô Thất Thất mua cá, giọng lại hòa nhã, liền trả lời: “Các người không biết sao? Hai tháng trước bọn họ đã chết rồi, chính là bị cô con gái bảo bối của họ làm cho tức chết! Cô nương gia cảnh tốt đẹp lại vì tiền mà cho một công tử nhà giàu làm hại, còn có thai, để phu nhân người ta dẫn theo người tìm tới cửa, ôi — làm bậy mà!” Nhắc tới Tiết Cầm Cầm, người bán cá này cũng giận đến run cả người, hiển nhiên ông ta cùng Tiết đại thúc nhất định cũng có giao tình.

Tin tức này làm hai người rất bất ngờ, ngay cả Nguyễn Lương Ngọc cũng đem sự tình cò kè mặc cả cùng Tô Thất Thất đặt một bên, Tô Thất Thất khiếp sợ rất nhiều, không khỏi kinh ngạc hỏi, “Nói như vậy, Tiết Cầm Cầm biết phụ mẫu nàng đã chết ư?”

“Sao lại không biết!” Người đánh cá than thở, “Phụ mẫu nó vất vả lâu ngày thành bệnh, vốn thân thể không tốt, bị một đả kích thế này… Khi nhập táng vẫn là một mình nó xử lý, lễ tang vừa kết thúc thì không biết nó đã đi nơi nào rồi.”

Nói đến đây, Tô Thất Thất trong lòng đã hiểu, nhân tiện đa tạ rồi xoay người rời khỏi.

Tiết Cầm Cầm có lẽ sẽ không trở lại, Tô gia Ngư thôn đã không còn là vướng bận của nàng, như vậy nàng tiếp theo sẽ làm gì? Một người trời sinh đã hấp dẫn người ta, chẳng phải cái gì cũng làm được.

Khi nàng ấy lựa chọn, nhất định không hề dự liệu đến kết cục hôm nay.

Nguyễn Lương Ngọc thấy Tô Thất Thất liên tục trầm mặc, cho rằng nàng giận mình, “Nàng sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ! Ta chỉ đùa một chút thôi, ai bảo nàng không nói rõ ràng.” Hắn cũng biết, Tô Thất Thất mua cá vì muốn biết tin tức.

“Chàng không có hỏi ta.”

“Ta không hỏi nàng, thì nàng không nói sao? Nàng không nói thì ta làm sao mà biết.” Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy tính tình Tô Thất Thất ôn hoà làm cho người ta xem không hiểu, đoán không ra.

Tô Thất Thất há miệng, không biết nên nói cái gì, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Nguyễn Lương Ngọc lại đưa tay bọc trong áo lông cừu, ánh mắt không nhúc nhích nhìn Tô Thất Thất, “Trừ phi nàng biết ta không thích ăn cá, nên cảm thấy không cần giải thích.”

Tô Thất Thất cũng không thích đàm luận trí nhớ trước kia như thế, dù gằn từng tiếng nói cho hắn, hắn thật sự có thể cảm nhận được sao? Có thể dọc đường Nguyễn Lương Ngọc đã vô số lần thăm dò nàng.

“Ta nói sẽ nói cho chàng.” Nàng không khỏi cau mày.

“Nhưng nàng căn bản không tính nói!” Nguyễn Lương Ngọc chém đinh chặt sắt nói, sau đó cười, “Chẳng lẽ nàng thiếu ta rất nhiều bạc, hay là nàng và ta có thâm cừu đại hận, nàng sợ ta nhớ ra?”

Tô Thất Thất bị suy nghĩ kỳ lạ của hắn làm kinh sợ, nửa ngày mới trả lời: “Không phải.”

“Đã không phải, tại sao không nói?” Nguyễn Lương Ngọc hạ quyết tâm hỏi cho rõ ràng, hắn có rất nhiều hiếu kỳ với Tô Thất Thất, hơn nữa nàng càng không nói, hiếu kỳ lại càng lớn.

Tô Thất Thất bị dây dưa đến phiền, dứt khoát bước nhanh hơn, “Chàng coi như chúng ta không biết nhau, trước kia chưa từng gặp…”

“Lão bản! Công tử! Là các ngươi sao? Các ngươi cuối cùng đã trở lại!” Đáng tiếc Tô Thất Thất nói còn chưa hết, đã bị một âm thanh giòn tan hưng phấn ngăn chận, một nam tử thanh tú gầy yếu vọt tới trước mặt hai người với thần sắc kích động, cơ hồ chân tay có chút luống cuống nhìn hai người chằm chằm.

Tô Thất Thất kinh ngạc ngẩng đầu, mới phát hiện hai người đã bất tri bất giác chạy tới hiệu thuốc Thất Thất.

Nguyễn Lương Ngọc ung dung nhìn Tô Thất Thất phản ứng, hừ! Còn nói không quan hệ cái gì, không quan hệ thì người này sao lại biết bọn họ? Nói dối, không đánh tự khai, sau đó hắn lại vuốt cằm, hứng thú nghĩ, không nghĩ tới Tô Thất Thất cũng tự kỷ như vậy, lại dùng tên bản thân đặt cho cửa hiệu.

“Dư Long, đã lâu không gặp, có khỏe không?” Tô Thất Thất cũng cảm thấy xấu hổ, lời Dư Long nói rất không khéo, ánh mắt nóng rực ai oán mãnh liệt của Nguyễn Lương Ngọc làm nàng cảm thấy cả người không thoải mái, không giải thích, trực tiếp hỏi Dư Long công việc gần đây.

Vài năm đi qua, Dư Long cũng từ một nam hài ngây thơ trưởng thành thành thiếu niên tuấn tú lịch sự, cặp kia mắt thiếu đi vài phần trong suốt vô trần lúc trước, nhiều thêm vài phần hiểu đời, lại khiến cho cả người thoạt nhìn cứng cỏi hẳn lên.

Một khi ra ngoài, tất nhiên sẽ được vô số thiếu nữ yêu thích.

“Lão bản, sau khi tỷ biến mất không lâu, nương đệ bị bệnh qua đời.

Sau đó đệ cùng tỷ tỷ an táng nương, không có chỗ để đi nên thay phiên canh giữ ở hiệu thuốc, tỷ tỷ đã bái một vị đại phu học y thuật, sau đó tỷ tỷ bắt đầu ra chẩn bệnh.

Việc làm ăn của hiệu thuốc cũng không tốt, một năm trước, khi đệ và tỷ tỷ hái thuốc ở trên núi bỗng nhiên gặp hai người bị thương hôn mê rồi cứu bọn họ.

Sau khi đưa họ về, không ngờ y thuật vị Tô tỷ tỷ đó thật tốt, hiện tại người đến hiệu thuốc xem bệnh đều phải xếp hàng đó!” Khi Dư Long nhắc tới mẫu thân hắn qua đời, hơi ngập ngừng, nhưng rất nhanh khôi phục lại, sau đó nhắc tới vị Tô tỷ tỷ kia, còn lại là biểu cảm mi mày đắc ý, phảng phất vinh quang cũng là của mình.

Nguyễn Lương Ngọc ở một bên nghe mệt rã rời, “Nói tốt như vậy, sao hiện tại đến một người cũng không có.”

Đúng vậy, bây giờ hiệu thuốc Thất Thất rỗng tuếch, căn bản không thấy được một bóng người.

“Không phải đâu!” Dư Long lập tức phản bác, bất mãn nói, “Bởi vì Tô tỷ tỷ đi chăm sóc phu quân tỷ ấy, hôm nay là tỷ tỷ xem chẩn.”

“Dư Long, đệ lại nói xấu ta chuyện gì!” Hắn vừa dứt lời liền có một nữ tử lục y đi ra, nổi giận đùng đùng trừng mắt hắn.

Dư Long chột dạ cúi đầu, “Đệ không có nói xấu tỷ, là công tử không tin Tô tỷ tỷ tinh thông y thuật!” Giọng kiểu có lý chẳng sợ.

Dư Phượng lúc này mới nhìn thấy hai người Tô Thất Thất, không khỏi kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Có điều nàng lớn tuổi, hiển nhiên thành thục ổn trọng rất nhiều, “Lão bản, công tử, Tô tỷ tỷ y thuật thật sự rât tốt, một năm nay nếu không phải Tô tỷ tỷ hỗ trợ, hiệu thuốc chắc chắn không thể kinh doanh.”

Tô Thất Thất đang muốn mở miệng, lại bị Nguyễn Lương Ngọc đoạt trước, hắn nhìn Dư Phượng chầm chầm, “Ngươi biết ta!” Câu nghi vấn, lại dùng ngữ khí khẳng định hỏi.

Nguyễn Lương Ngọc cố chấp làm Tô Thất Thất không khỏi đau đầu xoa xoa mi tâm.

“Công tử, đệ là Dư Long! Đây là tỷ tỷ đệ Dư Phượng! Huynh trước kia còn mua cho chúng ta đồ ăn ngon mà!” Thấy thế, Dư Long vội vàng mở miệng, còn tưởng Nguyễn Lương Ngọc vì tướng mạo thay đổi quá nhiều mà không nhớ rõ.

Nguyễn Lương Ngọc nhăn mày, cố gắng nhớ, chỉ là càng cố, sẽ có một luồng lực ngăn cản, đồng thời là đau đớn kịch liệt,.

Hắn hơi nhắm mắt lại, giảm bớt cảm giác đau đớn do suy nghĩ sinh ra, khi mở mắt ra, chọn từ bó việc nhớ lại.

Có một đoạn trí nhớ đúng là bị thiếu, mấy năm nay thế nào cũng tìm không về được, cho tới giờ cũng không để ý lắm.

Bây giờ bỗng nhiên phát hiện, nhất định đó là một đoạn trí nhớ rất quan trọng, vô cùng quan trọng.

“Ngươi đừng nói nữa.” Tô Thất Thất ngăn Dư Long, sau đó nắm tay Nguyễn Lương Ngọc, có chút bi ai nhìn hắn đau đớn mà nhíu mày, “Đừng nghĩ nữa, ta nói sẽ nói cho chàng, sau đêm giao thừa, ta đem mọi thứ nói hết cho chàng, được không?”

Nguyễn Lương Ngọc nhìnvào hai mắt Tô Thất Thất, “Được.”

Giọng Tô Thất Thất hòa hoãn một chút, “Nhưng chàng phải đồng ý với ta, trước đêm giao thừa, chàng không được truy hỏi bất kể kẻ nào.”

Lúc này, Nguyễn Lương Ngọc trầm mặc một hồi, mới gật đầu trong ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Thất Thất, xem như là đồng ý rồi.

Nếu hắn muốn biết mãnh liệt như vậy, thì cứ nói cho hắn hết thôi.

Chẳng qua là, khi đó hắn sẽ giống như nghe chuyện cũ của người khác, có phản ứng gì, hay là biến khéo thành vụng.

Nguyễn Lương Ngọc, lúc ấy, chàng sẽ vì sợ hãi mà lui bước sao..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio