…Hôm giao thừa, ban ngày trời hơi sáng.
Sau một đêm tuyết rơi, ngoài cửa sổ những nhánh cây khô héo bị bông tuyết bao phủ, xa xa nhìn thấy phủ một lớp tuyết trắng ngần.
Tô Thất Thất tỉnh dậy từ rất sớm, khi nàng mở cửa sổ ra thì một luồng hơi lạnh tràn vào, tuyết đã ngừng rơi, phía chân trời hiện lên những đám mây ngũ sắc đỏ nhạt giống như ẩn chứa dấu hiệu mặt trời mọc, khiến cho lòng người ấm áp.
Gian phòng này mặc dù thuộc về Tô Thất Thất, nhưng nàng thường xuyên từ chối đề nghị của Tô Cơ muốn để nàng ở nhà chính.
Bởi vì nhà không đủ giường và chăn, nàng không thể cùng Nguyễn Lương Ngọc chen chúc trên một cái giường.
May mắn thay, có một căn phòng kín nhỏ vừa được xây.
Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy ván giường này vừa hẹp vừa cứng, ngủ dậy và đứng lên nhất định rất khó chịu, nhưng hắn không hề lên tiếng từ chối vì dù sao đi nữa, chỗ này so với bên ngoài hoang vu khó mà sống qua một đêm đã tốt hơn rất nhiều.
Trong quá khứ, Nguyễn Lương Ngọc từng chủ động để cho Tô Thất Thất bồi hắn một đêm.
Nhưng bây giờ dù có chung chăn gối, hắn vẫn không có tâm tư đó.
Mấy ngày nay giúp hắn hiểu biết hơn về Tô Thất Thất, hắn cảm thấy những thứ kia đều là sự không tôn trọng, hai người ăn ý nằm trên giường, ở giữa cách một cái ngăn.
Nhưng sau khi Nguyễn Lương Ngọc ngủ lại cảm thấy lạnh, hắn vô thức lần mò qua.
Tô Thất Thất trở đầu giống như lần trước chui vào trong ổ chăn.
Nguyễn Lương Ngọc là người quanh năm ở phương Nam, nhất định rất ghét nhiệt độ cực lạnh như thế này.
Nàng không cùng hắn so đo.
Nhưng khi tỉnh lại, nàng phát hiện hắn đang ôm chặt mình.
Nguyễn Lương Ngọc tuy rằng sợ lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể của hắn vẫn rất ấm khiến nàng khi tiếp xúc bị chính độ ấm ấy làm cho bản thân khơi dậy một chút ấm áp.
Nàng bỗng cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc, bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tô Cơ sáng sớm đã thức dậy, trước phòng còn dán câu đối xuân, xem chừng câu đối này chất lượng đã giảm nhiều, đến chữ cũng không còn thấy nữa.
Tô Cơ nấu một bát cháo loãng sền sệt, dùng vải vụn cột vào trên nhánh cây, tiện tay xé đi câu đối.
Sau đó ở cửa phòng dùng vải vụn dính cháo loãng sền sệch ấy quét qua.
Lúc Tô Thất Thất đi ra ngoài, thấy Tô Cơ đã quét xong hai bên cửa liền đem câu đối của Mộc Đăng Thượng đưa tới.
“Cô dậy sớm thế?” Tô Cơ nhìn thấy Tô Thất Thất, có chút kinh ngạc
Tô Thất Thất cũng lấy một tấm câu đối, đi đến cửa bên kia: “Cô còn dậy sớm hơn.” Nàng đem câu đối dán vào, để lộ sắc đỏ ấm áp.
“Còn có rất nhiều chuyện phải làm, Nguyễn Lương Ngọc còn chưa dậy nổi sao?” Tô Cơ đem câu đối còn lại dán lên, mắt nhìn sang bên cạnh cửa đã được khép lại.
“Để cho chàng ấy ngủ thêm một lát đi, trước kia ta không nghĩ tới việc mừng năm mới, không biết phải làm gì.” Lời này là Tô Thất Thất nói thật, ít nhất không khí ăn tết chất phác đơn giản này, nàng đã rất lâu không cảm nhận được.
“Cô…” Tô Cơ gom câu đối rơi vụn trên đất lại, có chút chần chừ hỏi: “Ta nghe nói, cô có một đứa con gái, là của hắn sao?”
“Ừm.” Tô Thất Thất gật đầu, Tô Cơ bỗng nhiên cúi đầu nói: “Thất Thất, ta xin lỗi về những chuyện đã nói với cô trước đây.”
“Ta đã sớm quên rồi, có gì đâu mà xin lỗi.” Tô Thất Thất lơ đễnh cười
“Ta cho là sau khi trở lại sẽ thấy hai ngươi sống chung một chỗ, tại sao hắn lại quên cô?” Tô Cơ không hiểu.
“Sau khi cô mất tích đã xảy ra rất nhiều chuyện, năm đó chàng thích ta chẳng qua là vì trúng một loại độc gọi là Si hoa nhập mộng độc.
Sau khi giải độc, chàng liền như vậy.”
Tô Cơ không khỏi cau mày, Nguyễn Lương Ngọc trước kia nàng biết rất rõ, nếu quả thật là như vậy, nàng bỗng nhiên có chút lo âu: “Nếu là như vậy, cô cũng không cần ở bên cạnh hắn nữa.” Tô Cơ nghiêm túc nói.
“Cô sợ ta sẽ bị tổn thưởng sao? Coi như chàng căn bản không yêu ta vậy thì đã làm sao.
Tô Cơ, ta không yêu chàng nhiều như cô nghĩ đâu” Tô Thất Thất cúi đầu, giọng trầm thấp, tựa như nửa thật nửa đùa.
Tô Cơ nhìn biểu cảm của nàng, ngoài miệng rõ ràng nói không quan tâm, tại sao còn lộ ra vẻ mặt bi thương này, thật là con người miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
Bầu không khí bất thình lình trở nên ngột ngạt sầu bi, Tô Cơ thở dài: “Được rồi, không nói những chuyện không vui này nữa.
Đúng rồi, ta còn chưa gặp con gái cô, sao nó không ở cùng với cô?”
Nhắc đến Duệ nhi, Tô Thất Thất cũng chịu: “Vốn đã đến Bắc thành rồi, kết quả lại bị Diêm Vũ Chuy nhất quyết giữ lại.
Duệ nhi thích xem hoa đăng, không khí ăn Tết ở Bắc Thành lại rất náo nhiệt, nên tôi để nó ở lại đấy.”
Cách đây mấy ngày vừa nhận được thư bảo Đỗ Thư Quyến đã xuất phát, nàng liền nhận được tin do Diêm Vũ Chuy truyền tới, đại loại nói Tô gia ở thôn chài lưới hoang dã như vậy mà Duệ nhi lại ngây ngô nhất định ở không quen.
Sau đó còn nói Duệ nhi cứ ở chỗ hắn trước, để cho Tô Thất Thất có thời gian riêng.
“Vậy là cô yên tâm rồi.”
“Diêm Vũ Chuy đối với Duệ nhi rất tốt lắm, Duệ nhi thích tham gia náo nhiệt, đến nơi này thật sự không có gì hay chơi, huống chi có người ở bên cạnh nó, ta cũng không cần lo lắng cho an nguy của nó nữa.” Tô Thất Thất nói xong liền thấy Tô Cơ cười tươi nhìn nàng: “Chẳng lẽ không phải vì cô muốn cùng Nguyễn Lương Ngọc ở trong thế giới riêng của hai người sao?”
Tô Thất Thất vẻ mặt cứng đờ, không biết đáp lại như thế nào.
Tô Cơ đã đi vào bếp, trên bếp có nồi nhỏ mới nấu mẻ xương sườn, vị nồng của thịt toả ra khắp phòng, củi dấy lên ngọn lửa lớn.
Tô Cơ mở nắp nhìn một cái, lại rút ra mấy cây củi, ngọn lửa nhất thời nhỏ đi mấy phần.
“Công Tôn Cách cũng lười biếng như vậy sao?” Hai người cùng nhau nói chuyện, ngoài cửa sổ mặt trời đã sáng lên, Tô Thất Thất làm chút chuyện, hỏi Tô Cơ.
Tô Cơ chuẩn bị nguyên liệu nấu thức ăn Tết, đem rau cải, thịt cắt ra, đặt trên một chiếc đĩa đẹp đẽ.
Nàng ta nghe thấy Tô Thất Thất hỏi thế liền cười nói: “Ta cùng học nấu cơm với a Cách, ta chưa từng kể lại với cô chúng tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện.
A Cách hắn không có võ công, hơn nữa bây giờ tình trạng cơ thể hắn không tốt nên cần nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Công Tôn Cách không có võ công sao? Tin này đủ làm cho Tô Thất Thất ngạc nhiên.
Tô Cơ biết nàng đang nghĩ gì, lại nói: “Kỳ thực chúng ta đã quen rồi, mất đi võ công chưa chắc không phải là chuyện tốt, cuộc sống đạm mạc như vậy đã khiến bọn ta mãn nguyện rồi.”
Hạnh phúc bình thường sao? Tô Thất Thất trầm tư gật đầu.
Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, tuyết đọng bắt đầu tan.
Tô Cơ mang theo một cái gùi, bảo là đi mua một số thứ, thuận tiện đón hai huynh muội Long Phụng đến ăn Tết.
Sau đó, Tô Thất Thất gọi Nguyễn Lương Ngọc dậy dọn dẹp phòng ốc.
Nguyễn Lương Ngọc mắt lim dim buồn ngủ rời khỏi giường, đêm qua hắn ngủ cực tốt, ngày thường dù ngủ hắn vẫn phải giữ cảnh giác.
Vậy mà hôm qua hắn hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó hiểu.
Có phải đêm qua vì có Tô Thất Thất ngủ bên cạnh nên bản thân mình đã hoàn toàn quên mất đề phòng? Cảm giác trong một khắc kia là gì? Có lẽ là an tâm, hoặc là tín nhiệm.
Dọn dẹp nhà cửa nghe qua thì rất đơn giản, chính là quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài căn phòng, Nguyễn Lương Ngọc lần đầu tiên làm chuyện như thế này.
Ban đầu hắn lấy chổi đi quét sân, chờ Tô Thất Thất dọn qua vách tường, hắn đã ngồi nhàn hạ trên ghế tựa, vẻ mặt tỏ vẻ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Thất Thất không biết nói gì cho phải: “Bụi bặm bên trên mạng nhện còn chưa quét dọn, ngươi lại quét nền đất sạch như thế làm gì? Có phải lại muốn quét thêm một lần không?
Nguyễn Lương Ngọc không cam tâm đứng dậy, phản bác: “Ta làm sao mà biết, hiện tại phải làm như thế nào đây?”
“Chỉ có cách quét thêm một lần nữa.” Tô Thất Thất bất đắc dĩ nói.
Mỗi góc phòng đều cần được quét dọn cẩn thận, một chút mạng nhện cũng không được giữ lại.
Hai người đều không quá yêu thích đối với công việc này, việc vốn nhỏ, nhưng đã quét dọn đến mấy lần rồi.
Sau đó, cả hai múc nước lau dọn nhà, Nguyễn Lương Ngọc ngoại trừ thỉnh thoảng than phiền nhưng không hề bãi công.
Tô Cơ trở về với một cái gùi đầy ắp vật dụng, huynh đệ Dư Long, Dư Phụng cũng đi cùng, trên tay còn cầm hai con cá mà Tô Thất Thất đã đặt ở chỗ họ.
Công Tôn Cách cũng đến, hắn theo Tô Cơ vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
Tô Thất Thất định xuống phòng bếp giúp đỡ bọn họ.
Nhưng nàng nhanh chóng rời khỏi.
Hai người họ thật sự phối hợp quá ăn ý khiến nàng trở thành người dư thừa, ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân.
Dư Long, Dư Phụng đã thay đồ mới, chúng đối với bữa trưa mỹ thực rất mong đợi.
Cơm trưa rất phong phú, gà, vịt, cá, thịt cứ liên tiếp được mang lên bàn, vừa có sắc lại vừa có hương, tản ra một hương vị đậm đà khiến Dư Long, Dư Phụng chảy nước miếng.
Nguyễn Lương Ngọc cũng thèm rỏ dãi, nhanh chóng nếm thử một miếng, tâm tình tốt lên hẳn.
Dù trước đây hắn đã quen ăn món ngon rồi, nhưng so với lần này không thể bằng được.
Sau khi ăn xong, bát đũa được rửa sạch sẽ, Tô Cơ đem sủi cảo và bánh nhân thịt ra, mọi người liền vây quanh.
Mặc dù không có ánh mặt trời, tuyết vẫn tan làm không khí giảm đi một chút hơi lạnh.
Nhất là khi mọi người đều vây quanh nơi có sủi cảm, cảm giác này ấm áp vô cùng.
Nguyễn Lương Ngọc lúc đầu đứng ở một bên xem, sau đó không nhịn được liền nặn một cái, có miếng sủi cảo dẹp đặt trên bàn gỗ, nhìn có chút tức cười.
Hắn chê bai nhìn chòng chọc hồi lâu, bĩu môi: “Trông thật khó nhìn.”
Thật ra tay nghề của Tô Thất so với hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, nàng nhìn miếng sủi cảo do chính tay mình làm ra cảm thấy thất vọng, sau đó lơ đãng nhìn sang tác phẩm của Nguyễn Lương Ngọc, cười phì, trong lòng nhất thời cảm thấy thăng bằng.
Nguyễn Lương Ngọc sắc mặt lúc này rất khó xem, hắn không vui liền đem sủi cảo phá đi, trợn mắt nhìn Tô Thất Thất: “Có gì buồn cười? Sủi cảo của nàng xiên xiên vẹo vẹo, càng khó nhìn hơn của ta.” Hắn không nể tình đả kích Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất ngẩn ra, nhìn miếng sủi cảo của mình, càng nhìn lại càng thấy khó coi nên đã thu lại nụ cười chế giễu của mình, không lên tiếng.
Tô Cơ cùng Công Tôn Cách ở một bên nghe hai người nói chuyện, cười rất to, Dư Long, Dư Phụng nặn sủi cảo hình dáng gì cũng có.
Hai người tính nặn ra rất nhiều sủi cảo độc nhất vô nhị.
Sau đó sủi cảo được dỡ khỏi nồi, lúc mang ra vẫn có một mùi hương như cũ xộc vào mũi, Nguyễn Lương Ngọc nhìn trong chén miếng sủi cảo xiêu vẹo, dùng đũa gắp lấy, hung hăn cắn một phát.
Sau đó hắn kinh ngạc nhận ra, miếng sủi cảo này thoạt nhìn xấu xí không chịu nổi, không nghĩ tới lúc ăn vào lại ngon đến như vậy.
Đêm giao thừa, theo tập tục xưa nay, sau khi ăn xong, bọn họ liền dời băng ghế ngồi ra bên ngoài, sắc trời mờ tối, đến cả một vầng trăng khuyết cũng biến mất.
Cách đó không xa, trong thôn truyền đến tiếng pháo đầu tiên, Tô Cơ cùng Công Tôn Cách ngồi cùng nhau, không biết đang nói về điều gì, Dư Long, Dư Phụng ngồi quây quần bên cạnh bàn, chọn lấy loại kẹo chúng thích, hình như xảy ra mâu thuẫn gì đấy, chúng đuổi đánh nhau, khiến cho bầu không khí đang yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt lên hẳn.
Nguyễn Lương Ngọc cùng Tô Thất Thất đứng trước nhà, tại đây có thể nhìn thấy cách đó không xa các cửa tiệm trong thôn đốt pháo, pháo rất sáng, âm thanh lại ồn ào, náo động vang lên, làm nhạt đi bầu khôngvgian yên tĩnh.
Lúc này xung quanh đều được bao trùm bởi một bầu không khí ấm áp hài hoà, Nguyễn Lương Ngọc không khỏi nghiêng đầu nhìn Tô Thất Thất, cảm giác bất thường trong lòng lại trỗi dậy mạnh mẽ.
“Ta không nghĩ không khí năm mới lại tốt như vậy, bỗng nhiên ta thấy nơi này có cảm giác gia đình.” Tô Thất Thấy quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Lương Ngọc.
Cả hai đều có thể nhìn ra sắc thái trong ánh mắt của đối phương, sâu thẳm như đại dương xanh thẳm.
Dường như xuyên thấu ánh sáng, nhìn thấy đối phương đang nghĩ gì, mười phần ăn ý nhưng đều để ở trong lòng, không nói ra.
“Khụ… Có lẽ vậy, cảm giác… cũng không tệ lắm.” Chẳng biết tại sao, Nguyễn Lương Ngọc bỗng nhiên lúng túng, không biết mình đang nghĩ gì nhưng lại không thể thôi nghĩ ngợi.
Tô Thất Thất chợt nhớ cách đây đã lâu, trên đỉnh Tuyết sơn, trong trời đất chỉ có hai người này, họ ngồi tựa bên nhau, không nhúc nhích chờ mặt trời mọc, một khắc đó như vĩnh hằng vậy.
Bây giờ mọi chuyện có thể kéo dài bao lâu đây, hạnh phúc đối với bản thân mình mà nói, cuối cùng vẫn là một thứ xa xỉ, dù nói bản thân không muốn, tận sâu trong đáy lòng vẫn khao khát có được.
“Lão bản, công tử hai người mau đến đây đốt pháo.” Dư Long đứng cách đó không xa, dùng sức vẫy tay với Tô Thất Thất và Nguyễn Lương Ngọc, kêu lên.
Tô Thất Thất cùng Nguyễn Lương Ngọc nhìn nhau, rồi cùng đi đến chỗ của mọi người.
Công Tôn Cách nhận lấy hộp quẹt Tô Cơ đưa cho, cẩn thận đốt dây pháo.
Sau đó, mọi người đồng thời lui đi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm tia nhỏ kia.
“Đùng Đùng” Tiếng pháo tre đột nhiên nổ, âm thanh vô cùng chói tai, khiến người ta điếc tai nhức óc.
Khói trắng lượn lờ, rồi bất chợt bắt vào tia lửa, pháo tre nổ đến tận mấy phút.
Sau đó, tất cả thanh âm trong nháy mắt đều ngừng lại, khôi phục vẻ yên tĩnh của không gian, chỉ còn có khói mù lượn lờ bên cành cây, mặt đất rơi đầy tàn của pháo tre.
“Chúng ta thức đến nửa đêm, đều là vì những viên pháo này?” Nguyễn Lương Ngọc xoa xoa cái tai bị tiếng pháo chà đạp, hỏi
“Không! Còn có pháo bông.” Tô Cơ cười, tự mình đem gùi ra ngoài, lấy ra khoảng bốn ống pháo đồng lớn, đặt trên đất trống bên ngoài phòng.
“Trong trấn nhỏ không có bán, buổi sáng ta đặc biệt đến Bắc thành mua, đây mới là tiết mục chính.” Tô Cơ lại lấy diêm, lần lượt đưa từng cái cho Tô Thất Thất cùng Nguyễn Lương Ngọc, Dư Long, Dư Phụng đang đứng ở phía xa, chúng ngửa đầu nhìn bầu trời tĩnh mịch với vẻ mặt đầy mong đợi.
Bốn người cầm diêm đến gần, gần như đốt ống pháo đồng cùng một lúc, ngay sau đó nhanh chóng lùi về sau, không nhúc nhích nhìn tia lửa dần dấy lên rồi biến mất không thấy
“Oanh!” Một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên bắn ra, xông thẳng lên nền trời, trên trời cao, nhiều tia sáng năm màu rực rỡ sáng lên tạo thành những đoá đẹp đẽ.
Trong một khoảnh khắc, vô số luồng ánh sáng liên tiếp xuất hiện, chồng lên nhau tạo thành những đoá hoa loé trên không trung, nở rộ rồi hoá thành khói lửa rơi xuống như mộttmàn mưa hoa tươi đẹp.
Màu sắc của khói rất nhiều vẻ, mọi ánh mắt đều hướng theo chúng những ngọn khói làm xúc động lòng người, lúc đấy tựa như trời đất chỉ còn lại ánh sáng này vậy, không thể chen vào một thứ gì khác.
“Tô Cơ, năm mới vui vẻ.” Công Tôn Cách cầm tay Tô Cơ, nghiêng đầu nhìn Tô Cơ ấm áp.
Tô Cơ cũng cầm lấy tay Công Tôn Cách: “A Ly, năm mới vui vẻ.”
Dư Long đứng trên bậc thang, kêu to: “Tỷ tỷ, năm mới vui vẻ.”
“Đệ đệ, năm mới vui vẻ.” Dư Phụng thấy vậy cũng không tỏ ra yếu thế.
Ánh mắt của Tô Thất Thất rơi trên người của Nguyễn Lương Ngọc, nhìn thấy đối phương nâng môi, lộ ra nụ cười hiền hoà, mặt mũi trắng nõn tinh xảo cùng với pháo hoa nổi bật, ngưng đọng lại một bức tranh đủ đầy, con người này vốn tài hoa tuyệt thế, giờ phút này lại càng thêm chói mắt, nàng không khỏi cười: “Nguyễn Lương Ngọc, năm mới vui vẻ.”
Nguyễn Lương Ngọc bắt gặp ánh mắt của Tô Thất Thất, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại càng mãnh liệt, sau đó hắn cũng cười nói: “Thất Thất, năm mới vui vẻ.”
Nếu như thời khắc này vĩnh viễn đừng trôi đi thì thật tốt biết bao..