Kiều Linh Nhi ở trong phòng tân hôn đã sớm đói bụng đến mức trước ngực dán sau lưng, bao nhiều lần nàng muốn vén khăn hỉ trên đầu mình lên, tìm một vài món lấp đầy bụng mình, thế nhưng Ngưng Hương cùng Lam Phong đều là người thẳng thắn nghiêm túc, tư tưởng thâm căn cố đế, không chịu nhượng bộ chút nào.
Kỳ thực nàng hoàn toàn có thể không để ý tới hai người Ngưng Hương và Lam Phong, nhưng nàng biết hiện tại bản thân ở trên vị trí này, có bao nhiêu ánh mắt đứng ở ngoài cửa nhìn chằm chằm, bất kỳ nhược điểm nào cũng không thể để rơi vào trong ánh mắt thăm dò ở bên ngoài.
Rốt cuộc, sau khi chờ đợi thật lâu, trời tối đen, bên trong gian phòng thêm đèn. Bên ngoài, cũng truyền đến tiếng bước chân.
“Két” một tiếng, cánh cửa gỗ lim bị đẩy ra, trong lòng Ngưng Hương cùng Lam Phong không khỏi cả kinh, khi nhìn thấy nam tử một thân hồng bào kia, trong nháy mắt, tim của các nàng đột nhiên ngừng đập.
Khuôn mặt Tông Chính Dập rất đẹp, không có sự lười biếng cùng cao ngạo như có như không ở giữa chân mày giống Phong Khinh, trên người hắn chỉ có khí chất ôn hòa của trích tiên hoàn chỉnh sẵn có.
Nếu nói Phong Khinh là vàng tản ra tia sáng chói mắt, thì Tông Chính Dập chính là bảo thạch giấu ở dưới tuyết, tuy thu lại hào quang vào trong, nhưng nếu gạt tuyết ra, nhìn thấy chính là bảo thạch thuần khiết nhất.
“Cô gia!” Sau khi Ngưng Hương và Lam Phong nhất thời ngốc lăng trở lại bình thường, trên mặt hiện lên rặng mây đỏ khả nghi.
“Ừ!” Tông Chính Dập gật đầu đi về phía các nàng, trên mặt mang nụ cười ôn nhu.
Tim của Ngưng Hương cùng Lam Phong lại lần nữa nhảy lên, mất đi tiết tấu nên có.
“Cô gia, chúng ta đi xuống trước.” Ngưng Hương cúi người mở miệng nói, thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.
“Được, các ngươi cực khổ!” Tông Chính Dập nhàn nhạt cười, thanh âm kia, giống như gió mát tháng ba, thổi tan đi khí lạnh mùa đông.
Khi Kiều Linh Nhi ở dưới khăn hỉ nghe thanh âm ôn nhuận này đột nhiên ngẩn ra, cái giọng này… hình như đã nghe qua ở đâu đó…
Bị Tông Chính Dập cười một tiếng như thế, Ngưng Hương lại lần nữa phấn khích đỏ mặt, cùng Lam Phong cúi chào đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Kiều Linh Nhi vẫn luôn bình tĩnh vào giờ phút này lại khẩn trương trước nay chưa từng có, nghe thanh âm hô hấp cũng không rõ ràng, xen lẫn tiếng tim đập “Thùng thùng” của chính mình, lại để cho nàng trong lúc nhất thời không biết nên suy tính ra sao.
Nàng ở đời trước tuy đã hai mươi hai tuổi, thế nhưng nàng chưa bao giờ đem thời gian lãng phí ở trên loại chuyện yêu đương này, càng khỏi bàn hai chữ kết hôn, giờ đây, nàng lại chỉ vì ba câu “Nhất bái thiên địa, Nhị bái cao đường, Phu thê giao bái” mà trở thành thê tử của một người, còn là thê tử của một nam nhân xa lạ mà nàng không quen.
Nàng sẽ không mặc cho người hiếp đáp, cho nên, nếu như hắn muốn làm cái gì, mình cũng sẽ không ngồi chờ chết!
Tông Chính Dập nhìn nữ tử ngồi ở trên giường, trên khuôn mặt tuấn dật ôn hòa nổi lên u buồn nhàn nhạt.
“Thật xin lỗi, Kiều cô nương.” Tông Chính Dập nhẹ giọng mở miệng, nói xin lỗi tự đáy lòng. Hắn dĩ nhiên là biết hiện tại bên ngoài có người đang chờ, chờ bọn họ có động tĩnh sau đó báo cáo với chủ nhân của bọn họ.
Kiều Linh Nhi nghe vậy không khỏi sửng sốt, hắn vừa nói xin lỗi nàng? Vì sao? Còn có giọng nói của hắn, vì sao giống như đã từng quen biết?
“Kiều cô nương, tại hạ thực sự rất xin lỗi không đủ sức ngăn cản Hoàng thượng tứ hôn, khiến Kiều gia bị buộc lựa chọn lập trường, để mọi người phải đưa thân vào trong nguy hiểm.” Tông Chính Dập chậm rãi nói, hắn là hối hận, vì sao ngay từ đầu không nhận ra được mưu tính của Võ đế, để xảy ra mọi thứ ngày hôm nay.
Chân thành xin lỗi cộng thêm thanh âm ôn hòa mê hoặc lòng người kia, làm cho Kiều Linh Nhi buông lỏng đề phòng, nàng từ trên người của hắn không cảm thấy bất kỳ uy hiếp gì, chỉ có là mùi thuốc nhàn nhạt.
Mùi thuốc, không sai, chính là mùi vị hôm đó nàng lẻn tới Tông Chính phủ xông vào một căn phòng ngửi được.
Là người kia!
Kiều Linh Nhi là thần thâu, luyện tập không chỉ tay chân cùng với ánh mắt, thường thường một thần thâu xuất sắc cũng đồng dạng có khứu giác xuất sắc, cho nên độ nhạy cảm đối với mùi vị của nàng so với người bình thường càng tốt hơn.bg-ssp-{height:px}
Theo như lời đồn đại, Tứ tiểu thư Kiều phủ văn tĩnh hiền thục, cấm cung trong nhà, cũng sẽ không để ý tới những chuyện khác, nếu như nàng không biết tình cảnh của mình, hắn sẽ không mạnh mẽ truyền thụ cho nàng. Hắn cũng sẽ không ép buộc nàng, trách nhiệm của hắn bây giờ là bảo vệ nàng, bảo vệ Kiều gia không bị chút thương tổn nào, về phần những thứ khác…
Vào lúc Tông Chính Dập định nói cho nàng biết nàng có thể có tự do tuyệt đối, thì Kiều Linh Nhi chuyển động, chỉ chỉ khăn hỉ vẫn luôn ở trên đầu mình, che khuất khuôn mặt mình, mục đích là để cho hắn lấy ra.
Tân nương sau khi thành thân phải tuân theo quy củ, không được nói chuyện, không được tự mình lấy khăn hỉ ra, nếu không thì xem là không may, những thứ này, nàng làm theo. Ngoại trừ nói chuyện trước.
Tông Chính Dập đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói: “Xin lỗi, Kiều cô nương, là tại hạ sơ sót.” Tiếp theo cầm lấy gậy ở một bên, tiến lên từng bước, đưa tới phía dưới khăn hỉ.
Kiều Linh Nhi chợt nín thở, giọng nói ôn nhuận ngày đó, sau khi nảng trở về Kiều phủ cũng đã từng nghĩ qua một nam tử có thanh âm như thế sẽ là một nam tử như thế nào, không nghĩ tới, bây giờ lại có cơ hội chân chính gặp mặt, chỉ có điều là với loại phương thức này…
Ánh nến sáng rực nhất thời làm cho ánh mắt của Kiều Linh Nhi không thể tiếp nhận được, theo bản năng híp mắt lại, ngay sau đó lại tiếp tục nín thở nhìn về phía nam tử đang đứng trước mặt nàng.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn Kiều Linh Nhi tức khắc đầu óc trống rỗng____
“Là ngươi?” Bái phục năng lực đã gặp qua là không quên được của nàng, nàng nhìn một cái đã nhận ra người trước mắt chính là nam tử bạch y mà mùng một tháng sáu nàng và Ngưng Hương trên đường quay về Kiều phủ đã nhìn thấy, lúc đó hắn mặc bào phục tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi, cùng lúc này một thân hỉ bào đỏ thắm có sự cách biệt một trời một vực, thế nhưng màu sắc đỏ thắm như vậy mặc ở trên người của hắn, vẫn nhẹ nhàng xuất trần như cũ.
Khi khăn hỉ hạ xuống Tông Chính Dập nhìn thấy dung mạo nữ tử cũng không khỏi sửng sốt một chút, hóa ra là nàng?
“Ngươi chính là đương kim Thừa tướng, Tông Chính Dập?” Thật lâu Kiều Linh Nhi rốt cuộc tìm về thanh âm của mình, đối với nghi vấn về thân phận nam tử bạch y hôm đó đã in dấu trong đầu nàng.
“Chính là tại hạ.” Tông Chính Dập cũng rất nhanh sắp xếp xong suy nghĩ của mình, nhưng không thể không thừa nhận, khi thấy khuôn mặt nàng, quả thực là kinh ngạc nhiều hơn áy náy. Tuy rằng chuyện này cũng không phải lỗi của hắn.
Vẻ thản nhiên của Tông Chính Dập cũng làm cho Kiều Linh Nhi không khỏi có chút lúng túng, gò má cũng có chút hơi nóng. Hôm đó nàng lén đột nhập vào Tông Chính phủ, thấy được hắn sắp tắm rửa, khi đó ánh sáng mặc dù cũng không quá rõ ràng, nhưng lại để cho nàng nhìn thấy lồng ngực trắng nõn của hắn.
Kiều Linh Nhi không nói lời nào, Tông Chính Dập cũng không nói gì, tựa như đang ấp ủ, vừa tựa như đang không biết nên mở miệng thế nào.
“Ngươi…” “Cô nương…” Hoặc là hai người đều không nói lời nào, hoặc là hai người cùng nhau mở lời, kết quả như vậy chính là hai người đồng thời ngậm miệng.
Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi nhìn nhau, sau đó đều bật cười. Tông Chính Dập là cười ấm áp, Kiều Linh Nhi thì cười có chút không hợp phong phạm của đại gia khuê tú.
Trước đây Tông Chính Dập cũng chưa gặp qua Kiều Linh Nhi, chỉ nghe nói một vài chuyện của nàng, đa phần lấy ôn nhu nhàn thục, tuyệt sắc khuynh thành để hình dung nàng, đồng thời cũng nhu nhược, thậm chí ở nơi có người sẽ không ngẩng đầu lên. Hôm đó ở trên đường thấy nàng không dấu vết đưa chân ra làm cháu ngoại của Trần quốc cữu vấp ngã, bình tĩnh như gió, giảo hoạt trong mắt kia cũng không phải nhu nhược theo như đồn đại, khí chất cao ngạo kia cũng không phải thiên kim văn nhược nên có.
“Cô nương thực sự là Kiều Tứ tiểu thư?” Tông Chính Dập biết rõ là thật, nhưng vẫn hỏi ra.
“Thế nào, ngươi không tin?” Kiều Linh Nhi hơi nhếch mày.
“… cũng không phải vậy.” Tông Chính Dập lắc đầu.
“Bên ngoài đồn đại Kiều Tứ tiểu thư văn tĩnh hiền thục, nhu nhược nhát gan, cho nên lúc này Thừa tướng nhìn thấy tiểu nữ tử nên có điều nghi ngờ phải không?” Kiều Linh Nhi tiếp lời Tông Chính Dập, trong giọng nói mang chút châm chọc.
Nghe vậy, khóe miệng Tông Chính Dập gợi lên một nụ cười mị hoặc trí mạng, nói: “Đồn đại cuối cùng vẫn là đồn đại, mắt thấy là thật, tai nghe là giả!” Hiện tại nàng thật sự đứng ở chỗ này, hắn càng tin tưởng hai mắt của mình.
Tông Chính Dập bình tĩnh thong dong khiến Kiều Linh Nhi có một cỗ hứng thú, nam tử mờ ảo như gió này, cho người ta một loại thản nhiên siêu trần thoát tục, không tự chủ được muốn tới gần, rồi lại không tự chủ dừng lại ở bên ngoài hắn, cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định, như sợ dựa vào quá gần sẽ khinh nhờn hắn.