Đệ Nhất Phu Nhân

quyển 2 chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong chớp mắt, một tháng trôi qua, mùa hè nóng bức cũng theo thời gian mà dần dần biến mất, mang theo vài phần mát mẻ.

Võ đế cùng hoàng hậu ở nơi kia trong vòng một tháng cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, kể cả người vẫn luôn giám thị Kiều Linh Nhi cùng Tông Chính Dập cũng không có xuất hiện nữa.

Tông Chính Dập không nói, không có nghĩa là Kiều Linh Nhi không biết là hắn cùng Võ đế nói qua cái gì, tổng thể mà nói, Tông Chính Dập là một nam nhân khiến người ta an tâm.

Cùng Tông Chính Diễm luyện tập, đề cao năng lực phản ứng của bản thân, mặc dù chưa tu luyện nội lực, khinh công, thế nhưng mức độ nhanh nhẹn lại được nâng cao nhiều; cùng trong lúc đó, nàng cũng sẽ tham dự một “Kế hoạch buôn bán” khác để đường tiếp theo dễ đi một chút, nàng hiện tại phải chịu chút khổ cực.

Mà sau một tháng này, vấn đề khó khăn thật sự đã bắt đầu.

Vào trung thu Võ đế đại thọ sáu mươi tuổi, quần thần phải chúc mừng.

“Làm sao vậy?” Kiều Linh Nhi nhìn Tông Chính Dập cầm thiệp mời màu đỏ kia, nhìn không ra vẻ mặt của hắn hỏi.

Tông Chính Dập khép lại thiệp mời hơi nặng nề kia, khẽ thở dài một cái nói: “Linh nhi, lần này, sợ là ngươi cũng sẽ bị liên lụy vào.” Nói xong đem thiệp mời đưa cho nàng.

Kiều Linh Nhi nhận lấy mở ra, bên trong là chữ tuẫn kim, dùng kim phấn mài thành, có thể thấy được phong thiếp này “trân quý” ra sao!

Nội dung bên trong rất ít, thế những mỗi câu đều là đặc biệt rõ ràng: “Dẫn theo gia quyến vào cung”

Gia quyến… Không bằng nói thẳng muốn Kiều Linh Nhi nàng cùng tiến cung!

“Xem ra là không thể không đi.” Kiều linh Nhi cười nhạt, rốt cuộc Võ đế lại muốn làm cái gì?

Tông Chính Dập nhìn gương mặt của Kiều Linh Nhi, khó nén lo lắng trên mặt, bên ngoài trời yên biển lặng, phía sau sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, người nhạy cảm sẽ phát hiện, đây cũng không phải là một tiệc rượu bình thường.

Ánh trăng mới lên, lạc hà chưa trút bỏ hồng sam (ráng chiều hạ xuống vẫn còn ánh đỏ hồng), trăng sáng đã nở rộ nhu tình.

Hoàng thành vào đêm, tiếng động ồn ào cùng hỗn tạp của ban ngày rút đi, ánh trăng sáng khơi lên sự yên tĩnh chung quanh.

Đi dọc trên đường vào cung, kiệu đuổi, xe ngựa lạc trạch không dứt, trang trí hoa lệ bấy nhiêu càng tôn cao lên gia thế.

Thân xe tơ lụa vàng ống đan xen kim tuyến chế luyện màu đỏ sậm, hai bên thêu hoa văn mây chảy bằng tơ vàng, hai con tuấn mã màu đen kéo xe, đơn giản nhưng không mất xa hoa. Tuy nhiên ở trong đám xe ngựa, chiếc xe ngựa này lại không phải là dễ thấy nhất, so với chiếc xe ngựa này càng tinh xảo hơn đều từ bên cạnh chạy qua.

Nghe thanh âm của móng ngựa phía ngoài, Kiều Linh Nhi hơi vén lên một chút màn che, nhìn một chiếc xe ngựa tinh xảo chạy qua, đáy lòng cũng không khỏi cười nhạt.

Làm quan, cho dù là quan nhỏ đi nữa, ở loại tình cảnh này cũng sẽ bởi vì lòng hư vinh của mình mà tranh mạnh.

Buông mành xuống chuyển hướng sang Tông Chính Dập đang chợp mắt, Kiều Linh Nhi không khỏi mở lời: “Tông Chính Dập, ngươi nghĩ Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ dùng phương pháp gì để làm khó ta?” Võ đế nàng đã thấy qua, thế nhưng Hoàng hậu nhiều lần muốn đưa nàng vào chỗ chết kia lại chưa từng gặp mặt, chắc chắn sẽ không buông tha một cơ hội mặt đối mặt như thế này.

“Đừng lo lắng, có ta đây!” Tông Chính Dập nhẹ nắm tay nàng.

Tình cảm ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền tới, khiến mặt của Kiều Linh Nhi nóng lên, có chút cục xúc bất an. Mà lúc này ánh sáng khá tối, bằng không tuyệt đối có thể thấy được mặt nàng đã đỏ bừng. Trong một tháng này, quan hệ của hai người bọn họ xảy ra biến hóa vi diệu lại khiến người ta tim đập rộn lên.

“Vì sao ta cũng phải đến chứ?” Kiều Linh Nhi dời đi đề tài, biết rất rõ ràng là mình không đến không được, nhưng vẫn là nổi lên oán trách.

“Hiển nhiên là bởi vì ngươi là phu nhân Thừa tướng!” Tông Chính Dập vẫn trả lời rất là nghiêm túc.

Kiều Linh Nhi liền囧, đáy lòng tràn ra một dòng nước ấm, mới nói: “Lát nữa ngươi bao bọc ta, ta không muốn khiến ngươi mất mặt!” Tuy rằng trước khi tới Tư Mã phu nhân đã dạy nàng không ít quy củ hiện tại trong cung, thế nhưng không dám đảm bảo sẽ không xuất hiện điều gì bất ngờ, nàng vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn.

“Không sao.” Tông Chính Dập tương đối mơ hồ nói.

Kiều Linh Nhi vẫn luôn 囧, rốt cuộc hắn nói không sao là nàng khiến hắn mất mặt không sao, hay là ý sẽ bao bọc nàng của hắn chứ?

“Đúng rồi, hôm nay Thái tử cũng sẽ ở đó sao?”

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Tông Chính Dập hỏi ngược lại.

“… Ờ!” Thế nhưng nàng rất không muốn nhìn thấy hắn, một là bởi vì ánh mắt khi hắn nhìn khiến nàng chán ghét; hai là bởi vì hắn cùng Võ đế là đứng cùng một phe, tâm tư của Võ đế bọn họ hiện tại đoán không được, nhưng nếu Võ đế có động tĩnh gì, Hách Liên Phi Diễm cũng sẽ không nằm ngoài việc đó.

Hơn nữa trong một tháng này, Hách Liên Phi Diễm lấy đủ mọi lý do hẹn Tông Chính Dập ra ngoài, hoặc là có chút thời gian liền trực tiếp tới cửa, ngữ khí cao cao tại thượng kia đều như cùng Võ đế xuất phát từ một nơi.

Tông Chính Dập nhìn vẻ mặt nổi lên khó chịu, khóe miệng không khỏi sâu thêm tiếu ý.

“Không có chuyện gì, Thái tử sẽ không thể không có chừng mực như vậy.”

Kiều Linh Nhi còn có thể nói gì, đành phải gật đầu.

“Tông Chính Dập ngươi trước đây biết Thái tử, hắn không phải là bộ dạng này phải không?” Do dự một hồi, Kiều Linh Nhi đúng là vẫn sẽ đem lời nói đáy lòng hỏi ra.

Tông Chính Dập nghiêng đầu nhìn nàng, trước đây nàng cùng Hách Liên Phi Diễm cũng không chạm chán bao nhiêu, thế nhưng lại có thể nhạy cảm nhận ra được quan hệ chuyển biến trong đó cùng thái độ của Hách Liên Phi Diễm, có thế thấy được sự khôn khéo của nàng quả thực không thua gì một người thông tuệ.

Trước lúc này, Võ đế còn chưa tứ hôn, hơn nữa thời điểm còn chưa chọn hắn để lôi kéo, Hách Liên Phi Diễm là thực sự xem hắn như bằng hữu. Thế nhưng khi Võ đế hiểu rõ, hắn cũng dần dần ở trước mặt của mình có dáng vẻ kiêu ngạo.

Không phải là tiếc hận người bạn này, mà là giữa bọn họ thân phận quá mức chênh lệch, nếu về sau thật là có gì đó, hắn cũng sẽ không kinh ngạc.

Thế nhưng, nếu như là bởi vì Kiều Linh Nhi, Tông Chính Dập bất động thanh sắc nhíu mày, hắn hy vọng là mình đoán sai, Thái tử nên có chừng mực!

“Công tử, đến cửa cung rồi.” Bên ngoài truyền đến thanh âm trầm thấp của Nguyệt Ảnh.

“Được, đã biết.” Tông Chính Dập đáp một tiếng, bước nhỏ xuống xe, mới đưa tay hướng đi đỡ Kiều Linh Nhi.

Hôm nay Kiều Linh Nhi mặc y phục theo nghi thức mây mù xanh biếc hơi mang theo phong cách cung đình, bên trong áo yếm màu trắng thêu hoa sen màu hồng nhạt, thắt lưng buộc ở váy cài bách hoa, tay vén lụa mỏng như khói mà như sương mù lục sắc, gió cuốn sương mai, châu hoa quản nổi lên giữa những thứ khác. Khác với những thiên kim tiểu thư và phu nhân đại thần khác, trang phục của nàng tuyệt đối là tốt nhất khó thấy được trong đám người.

Quả nhiên, Kiều Linh Nhi vốn là có mỹ danh đệ nhất mỹ nhân nước Nam Võ, lúc này trang điểm xuống cùng trang phục lộng lẫy như vậy, lại lóa mắt như thế, làm cho không người nào có thể dời đi tầm mắt.

Khi nàng đứng ở bên cạnh Tông Chính Dập, hai người đứng chung một chỗ, không thể không khiến người ta tán thưởng một đôi trời đất tạo nên.

Tông Chính Dập hôm nay không có ăn mặc triều phục, quần áo màu trắng cơ hồ là vì hắn mà có. Bào phục tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi, tóc đen như mực, búi tóc thả ra làm nổi lên bên dưới cổ trắng như chân trâu đầy thi ý lộng lẫy.

Giống như so với những nam tử từ trước đến giờ gặp qua hắn càng thêm ưu nhã đẹp như tranh, cặp mắt mỉm cười kia, từ khuôn mặt đến khí tức của hắn đều mang một loại ánh sáng xinh đẹp cảm hóa những mọi người nhìn về phía hắn.

Tông Chính Dập nói chuyện gật đầu thăm hỏi cùng các đại thần và gia quyến của bọn họ, cũng không có tâm trí đi để ý những ánh mắt ái mộ bên cạnh.

Kiều Linh Nhi đương nhiên sẽ không xem vẻ mặt ái mộ của những nữ tử trẻ tuổi kia vào trong mắt, nàng luôn luôn biết Tông Chính Dập có mị lực của mình, nhưng chưa từng nghĩ qua, mị lực của hắn đến tột cùng có thể phát huy tới mức nào. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên…

Bỗng nhiên có một sự thôi thúc rất muốn đem Tông Chính Dập giấu đi.

“Đang suy nghĩ gì?” Tông Chính dập bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.

Kiều Linh Nhi hơi giật mình, chợt lắc đầu: “Không có gì!” Cũng không thể nói cho hắn biết chuyện nàng đang suy nghĩ đem hắn giấu đi chứ?!

So với sự xa lạ của Kiều Linh Nhi đối với nơi này, Tông Chình Dập lại tỏ ra rất là tự nhiên, dẫn nàng hướng đi tới đại điện.

Ngoài điện Triêu Dương.

Trên đường lớn đèn đuốc sáng trưng, không ít thân ảnh lui tới, sau đó không lâu, xa xa đã thấy cung điện hoa lệ sáng rỡ như ban ngày.

Thanh âm ồn ào náo nhiệt truyền tới, tràn đầy vui mừng, người đi ở phía sau hai người họ, cũng dần dần bị lây nhiễm bầu không khí, thanh âm nói chuyện với nhau cũng dần dần lớn lên.

Yến hội chính thức của hoàng thất, tiến hành vào buổi tối, mà không phải là ban ngày, nghiễm nhiên tạo thành truyền thống.

Đi tới cách đó không xa, nhìn thấy được đèn lồng lượn quanh, ánh nến sáng rực, trần đại điện hùng tráng hoa lệ hiện ra trước mắt. Chỉ nhìn từ hướng ngang, là có thể nhìn ra diện tích tuyệt đối sẽ không nhỏ.

Thái giám, cung nữ, thị vệ, đại thần, hoàng tộc, trước kia cũng chỉ là thân phận đã gặp ở trong ti-vi, giờ đây lại phô bày ở trước mắt sâu sắc như vậy, chợt nghĩ lúc đầu Võ đế tự mình hạ chỉ tứ hôn là đang nằm mơ hay là sự thật. Liền giống như một người dân chúng bình thường, đột nhiên gặp được chủ tịch nước hoặc là Tổng thống vậy, không chân thật, thế nhưng lại hết lần này tới lần khác để cho ngươi có ký ức “khó quên” như vậy.

Tuy là thoáng như cõi mộng, nhưng Kiều Linh Nhi cũng không từng bị không khí này hoàn toàn lây nhiễm. Nàng trái lại muốn nhìn một chút, hôm nay Võ đế lại muốn giở hoa chiêu gì?

Hai người cùng những thần tử thẳng đường đi tới, không ai tiến lên bắt chuyện, có lẽ là không muốn phá hư bầu không khí giữa hai người họ, tự giác theo ở phía sau, cũng không có người đi vượt qua.

Trước điện đã tụ tập không ít đại thần tới sớm, hàn huyên qua lại. Không biết là ai hô một tiếng, mọi người thấy được Tông Chính Dập cùng Kiều Linh Nhi liền tự động nhường đường cùng chắp tay hàng lễ.

Tông Chính Dập gật đầu đáp lễ từng cái, không ít ánh mắt từ trên người của hắn rơi tới trên người của Kiều Linh Nhi, đối với lần này nàng như tiên nữ càng là ca ngợi từ đáy lòng.

Kiều Linh Nhi vốn là người tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, cùng Phong Khinh lời đồn giữa hai người càng là đếm không xuể.

Mà nay nàng cùng Thừa tướng hài hòa như vậy tiến vào, không khỏi gạt bỏ suy đoán nổi lên bên cạnh.

“Dập!” Thanh âm hơi kích động vang lên, chỉ thấy Thái tử Hách Liên Phi Diễm đã một thân cẩm bào xuất hiện ở bên cạnh hai người.

“Tham kiến Thái tử!” Tông Chính Dập đặc biệt mang theo tiếu ý khom mình hành lễ.

“Thần thiếp tham kiến Thái tử.” Kiều Linh Nhi cũng hơi phúc thân thỉnh an, ở chỗ này, lễ nghi không thể thiếu.

“Không cần hành lễ…” Phía sau, Hách Liên Phi Diễm không biết nên xưng hô như thế nào mới phải.

“Thái tử, lễ không thể bỏ!” Lúc Hách Liên Phi Diễm tiến lên đỡ nàng, nàng rất dễ dàng nghiêng thân đi, tránh được tay của hắn. Với lại, coi như là đỡ, cũng phải là đỡ người trượng phu của nàng ở nơi này mới phải, dù thế nào cũng không nên là nàng mới đúng!

Hách Liên Phi Diễm chợt cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh lại nhìn về Tông Chính Dập: “Thừa tướng, mời!”

“Mời!” Tông Chính Dập đi cùng Hách Liên Phi Diễm bước vào trong điện trong lòng Kiều Linh Nhi nhiều ít có chút tích tụ, rốt cuộc Hách Liên Phi Diễm là có ý gì? Mà Võ đế lại là đang mưa đồ cái gì? Tông Chính Dập thoạt nhìn vì sao vẫn bình tĩnh như thế? Sự thông minh của hắn hẳn không phải là như vậy mới đúng…

Ở nơi này nhìn như ban đêm yên bình, đến cùng có bao nhiêu sóng ngầm ở nơi không muốn người biết nổi lên?

Tông Chính Dập, Kiều Linh Nhi cùng Hách Liên Phi Diễm lần lượt đi vào trong điện, phía sau văn võ bá quan cùng gia quyến đi theo phía sau bọn họ tiến vào.

Trong ngoài điện Triêu Dương, thái giám, cung nữ bận rộn qua lại không ngớt.

Đi vào điện Triêu Dương, Kiều Linh Nhi mới hiểu chưa xa hoa nhất, chỉ có xa hoa hơn. Cung điện rộng lớn diện tích gần như một sân bóng, hơn mười cột trụ bằng vàng dựng thẳng có khi gần một thước chống đỡ toàn bộ trần đại điện.

Trần là hoa văn ngũ sắc dùng sợi tơ vàng chế thành, kể cả lông thảm từ giữa đại điện kéo dài thẳng đến chỗ ngồi của hoàng thượng toàn bộ đều là tơ vàng rực rỡ thêu dệt mà thành, hoa lệ phi thường.

Từng cái bàn đều là gỗ lim thượng đẳng, trên bàn bày biện từng món ăn hương thơm từng món nồng tứ phía, Kiều Linh Nhi liền nhận định một món ăn nơi này đã đủ một hộ gia đình bách tích bình thường ăn một năm.

Hách Liên Phi Diễm chỉ định một chỗ ngồi bày ra cho Tông Chính Dập bọn họ, ngồi chung còn có Ngũ hoàng tử Hách Liên Phi Du, và hai người đại thần khác cùng thê tử của bọn họ.

Kiều Linh Nhi cùng Tông Chính Dập ngồi ở hạ vị, chủ vị còn giữa ba chỗ, nàng nhìn chỗ trống của ba người kia thần sắc có chút đông lạnh, nếu như nàng không đoán sai, vị trí của ba người kia…

Suy nghĩ còn chưa hạ xuống, từng đạo thanh âm cao vút từ xa truyền đến: “Hoàng thượng giá đáo, Hoàng hậu nương nương giá đáo”

Vốn đang rối loạn trong đại điện tức khắc yên lặng như tờ, Tông Chính Dập đứng dậy nửa quỳ, Kiều Linh Nhi cũng làm theo hắn, trừ bọn họ ở bàn này ra, những người khác đều toàn thân quỳ ở trên mặt đất.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

“Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”

Thanh âm vang dội ở trong đại điện nhiều tiếng vang lên, đợi Võ đế ngồi xuống hai tay quát một tiếng “Các khanh gia bình thân!”

Sau đó, mọi người mới đều nhịp nói một tiếng “Tạ ơn Hoàng thượng” sau lần lượt đứng lên.

Kiều Linh Nhi đứng thẳng người, kỳ thực khi nàng quỳ xuống đã cảm thấy một đôi mắt không hữu hảo, mà lúc này ngẩng đầu lên, dễ dàng đối mặt một đôi mắt cao ngạo lạnh lùng, cặp mắt kia chỉ là đảo qua một cái, lại làm cho nàng khẳng định chủ nhân của cặp mắt kia nhất định là Hoàng hậu Trần thị.

Võ đế hôm nay mặc minh hoàng sắc long bào tinh tế, bên hông cài bạch ngọc, hình rồng trước ngực kia giương nanh múa vuốt giống như đang lấy le vậy, trương cuồng giống như bản thân Võ đế vậy; ở bên trái hắn là nữ tử ba mươi mấy tuổi quần áo cùng màu sắc cùng chất liệu, trên búi tóc cao trâm phượng đĩnh trực, yêu thân đoan chính, ở váy rủ xuống thêu kim phượng tôn lên ở dưới lộ ra càng lộng lẫy; mà ở phía bên phải Võ đế lại là nữ tử quần áo một bộ màu đỏ, so với hoàng hậu có chút lớn tuổi, chừng bốn mươi tuổi, dung mạo xem như là không cao không thấp, vừa vặn khí thế trên chiếc cổ cao quý kia cũng không thua hoàng hậu chút nào, cặp mắt có chút quen thuộc, giống như… giống như người kia.

Mà nàng, lại là nữ nhân có thế lực nhất trừ Hoàng hậu ra thì nhất định là thân mẫu của Thái tử, quý phi nương nương!

Sau một phen chúc mừng, Võ đế cũng ngồi xuống, ánh mắt hữu ý vô ý rơi xuống trên người của Kiều Linh Nhi.

Võ đế ngồi ở vị trí trung tâm nhất, bên trái của hắn là Hoàng hậu, kế tiếp là Hách Liên Phi Du, sau mới là một đại thần khác Ngô tướng quân cùng thế tử của hắn, phía bên phải theo thứ tự là quý phi, Hách Liên Phi Diễm, tiếp đến mới là Tông Chính Dập cùng Kiều Linh Nhi.

Phía dưới cùng là một quan viên lớn tuổi, lai lịch thế nào Kiều Linh Nhi cũng không rõ lắm.

Như vậy theo cách ngồi cũng để cho Võ đế có thể dễ dàng thấy Kiều Linh Nhi, nhất là Hoàng hậu, nhìn càng thêm trực tiếp.

Đã sớm nghe nói Võ đế năm đó leo lên đế vị là dùng thủ đoạn đem huynh đệ của mình giết toàn bộ, cho nên giờ phút này, ngồi ở cùng một bàn với hắn mới có thể là đại thần khác phái.

Kiều Linh Nhi đối với chuyên môn lịch sử nghiên cứu rất nhiều, cũng hiểu rõ giữa quân thần là không có khả năng ngồi ngang hàng, nàng đối với triều đình quốc gia không có trong lịch sử này cũng không biết, nhưng với tư cách hoàng đế, nhất định cũng sẽ có ý nghĩ như thế. Mà nay hắn để cho những thần tử bọn họ tuy là vị trí không thấp cùng hắn ngồi chung, đến tột cùng có ý gì?

“Linh nhi ở phủ Thừa tướng có tốt không?” Quả nhiên, sau đó một khắc, Võ đế liền lên tiếng.

Tâm của Kiều Linh Nhi lạnh lạnh, trên mặt cũng bất động thanh sắc cười ngượng ngùng mang theo e sợ: “Tạ Hoàng thượng quan tâm, tướng công…đối với thần thiếp rất tốt…”

Giọng như thế không khó khiến người ta nghe ra sự mảnh mai trong đó, hơn nữa ánh mắt xấu hổ kia kết hợp với khuôn mặt gắng sức có chút nín đỏ, không khó để cho bản thân cùng Kiều tứ tiểu thư tuyệt sắc điềm nhược trước kia buộc vào cùng một chỗ.

Đây chính là hiệu quả nàng muốn, ở trước mắt những người không liên hệ, nàng không thể để cho người ta nghi ngờ!

“Nghe nói Thừa tướng phu nhân trước khi chưa gả chính là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Hoàng hậu Trần thị lười biếng mở miệng: “Mẫu hậu?” Hách Liên Phi Du cúi đầu hô một tiếng, không biết mẫu hậu hắn rốt cuộc vì sao lại nói thế.

Võ đế không thể không cau mày thấy rõ, đáy mắt thoáng qua một cái sắc nhọn không dễ phát giác.

“Hoàng hậu quá khen, thần thiếp thẹn không dám nhận.” Kiều Linh nhi giả bộ yếu ớt trả lời.

Khóe miệng Hoàng hậu gợi lên một độ cong nhàn nhạt, nhìn nụ cười kia giống như dáng vẻ tiểu bạch miễn của nữ tử vậy tiếp tục nói: “Linh nhi thật là sinh đẹp trời sinh, Hoàng thượng, người nói có phải không?”

Đề tài câu chuyện trực tiếp chuyển tới trên đầu Võ đế, khiến bầu không khí ở đây nhất thời lạnh hơn mấy phần.

Võ đế hơi có chút tức giận nhìn về phía Hoàng hậu bên cạnh, mà Hoàng hậu vẫn như cũ chí cao khí ngang, mang theo nụ cười khiêu khích nhìn Võ đế.

Một bên kia quý phi lại là ôn ôn nhu nhu mở lời nhận lấy nói: “Tỷ tỷ nói phải, Linh Nhi lúc nhỏ thần thiếp ở trong tẩm cung của Thục phi muội muội có gặp qua, khi đó Linh Nhi đã là một nữ oa oa phấn điêu ngọc dao.”

Lời vừa nói ra, mặt của Hoàng hậu lập tức kéo dài, cùng quý phi tiến hành giao chiến nhãn thần giữa hai người.

Đáy lòng Kiều Linh Nhi cũng là càng ngày càng lạnh, từ lúc mới bắt đầu nàng cũng biết Hoàng hậu không phải là đèn hết dầu, mà lúc này, nhìn quý phi như hào phóng ôn nhu, kỳ thực càng khiến người để ý.

Hai người cũng không nhiều, thế nhưng lại thành công đem nàng dính dáng vào bên trong, thậm chí còn cố ý nhấn mạnh Thục phi “muội muội”. Ý nói chính là nàng cùng Thục phi rất quen thuộc, Kiều Linh Nhi nàng cũng chính là người cùng một phương với nàng.

Quả nhiên, người của hậu cung, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, đều không có ai là đơn giản!

Nhạt nhẽo hồi lâu, vẫn là Võ đế mở lời: “Linh nhi là đẹp hay xấu lúc nào đến phiên các người tới bình luận?”

Tuy rằng cũng không phải là một câu nói quá nặng lời, thế nhưng người ở bên ngoài nghe tới, đều có thể đủ nhận ra được khí thế bên trong ra sao!

Sóng ngầm giữa Hoàng hậu cùng quý phi rốt cuộc tạm thời ngừng nghỉ, ánh mắt của Hoàng hậu rất tự nhiên lại lần nữa rơi trở về trên người của Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi bị ánh mắt kia làm cho trên người có chút mồ hôi lạnh, Hoàng hậu muốn giết nàng để gây xích mích giữa Kiều gia cùng Tông Chính gia, được thụ lợi ở trong, đồng thời cũng có thể mượn mâu thuẫn của hai nhà đem hoàng thượng kéo xuống. Người nữ nhân này…

Làm cho lòng người sợ hãi!

“Hoàng thượng…” Giữa lúc mọi người gần đây nói chuyện phiếm, một tiểu thái giám liền tiến lại đây.

“Chuyện gì?” Võ đế lãnh đạm hỏi.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, là Tam hoàng tử…” Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ mở miệng “Thục phi?” Hoàng hậu vốn là vẻ mặt cao thâm mạc trắc đánh giá Kiều Linh Nhi, sau khi nghe đến ba chữ “Tam hoàng tử” sắc mặt lập tức chuyển nhu hòa, đồng thời đứng lên.

Võ đế cũng hơi nhíu mày đứng dậy, mang theo hưng phấn nói: “Thục phi trở lại rồi?”

Kiều LinhNhi nhìn Võ đế như vậy tâm tư trăm vòng, ánh mắt lơ đãng từ Tông Chính Dập đảo qua Hách Liên Phi Diễm bên cạnh, nhưng thấy hắn chỉ là hơi quỳ mi rồi phút chốc lại khôi phục lại, tựa hồ đối với sự vui vẻ của Võ đế cũng không thèm để ý.

“Bẩm Hoàng thượng, Tam hoàng tử vẫn chưa trở về, chỉ là sai người ra roi thúc ngựa dâng tới cho Hoàng thượng một chai rượu thanh lâu năm, Hoàng thượng…”

“Còn không trình lên?” Lời của tiểu thái giám còn chưa dứt, Võ đế liền lạnh lùng cắt đứt lời của hắn.

“Vâng, tuân chỉ” Tiểu thái giám đâu còn dám nói tiếp, đương nhiên chỉ là lập tức đi xuống.

Kiều Linh Nhi cũng không có quên hai chữ rượu thanh kia.

Một tháng trước ở trên thuyền của Tuyết mạch uống vài chén rượu say rượu trọn một ngày, mặc dù sau đó cũng nghe nói là rượu lâu năm, thế nhưng kể từ sau một lần kia nàng đã có cảm giác sợ hãi.

Chẳng biết tại sao, nàng liền có một loại cảm giác, màn hí kịch quan trọng của trận yến hội này ngày hôm nay không phải những cái khác, mà là cái gọi là rượu thanh này.

Sau thời gian một chén trà, một tiểu thái giám đã bê một cái hộp đi lên.

Thân bình trong suốt tựa hồ mang theo sắc tím, có thể thấy rượu bên trong, cũng có thể ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt.

“Phụ hoàng, Du nhi biết Tam hoàng huynh thích rượu thanh, đáng tiếc huynh ấy bây giờ đang ở biên giới phía bắc không thể trở về, nhi thần liền thay Tam hoàng huynh chúc Phụ hoàng sinh thần vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.” Hách Liên Phi Du đứng lên, hành lễ hợp với lẽ thường.

Võ đế cầm trong tay chai rượu thanh kia, ở trên mặt lộ ra ngoài đều là sự cao hứng.

“Được, được… Các ngươi đều là con trai ngoan của trẫm.” Võ đế phun ra lời tán thưởng.

“Phụ hoàng, tâm ý của Tam hoàng đệ đưa tới, người cũng nếm thử một chút xem! Rượu thanh lâu năm của Duệ tộc khó có được.” Bên cạnh Hách Liên Phi Diễm không biết từ lúc nào đã sai người mang tới ly rượu khoản cùng bình rượu thanh, đưa tới trước mặt của Võ đế.

Ở trên bàn này, Kiều Linh Nhi chợt cảm thấy mình là dư thừa, cái chỗ này căn bản nàng không có khả năng ngồi xuống! Mà bốn người khác, hiển nhiên cũng là như vậy, ngoại trừ một nữ nhân ở một bên hữu ý vô ý nhìn nàng là thê tử của Ngô tướng quân.

Kiều Linh Nhi ở trong đầu nhanh chóng tòm tòi một phen, xác thực bản thân từ trước đến nay chưa từng thấy qua người nữ nhân này, mà ánh mắt của nàng… Nói như thế nào, cũng không phải là rất hữu hảo, đó là một loại ánh mắt tựa như muốn đem nàng xuyên thủng.bg-ssp-{height:px}

Không có thời gian để cho nàng suy nghĩ nhiều hơn, Võ đế ở bên kia đã phân phó xuống dưới: “Rượu tốt như vậy, trẫm một người độc hưởng quả thật vô vị, Thái tử Hoàng tử của trẫm, còn có ba vị ái khanh, hôm nay liền cùng trẫm say một phen mới nghỉ!”

Phân phó của Võ đế, thái giám ở phía sau bên cạnh cũng lập tức mang tới mười chén rượu nhỏ, mỗi người đang ngồi đều phân phát một chén.

Lúc chén rượu đặt tới trước mặt của Kiều Linh Nhi nàng mới chính thức thấy rõ ràng, chén rượu màu tím lại thật ra là màu tím của Sơ Ly Ngọc, hiếm thấy không nói, coi như là tìm được rồi cũng không nhất định có khả năng chạm trổ ra cái chén tinh xảo như vậy.

Ngày ấy ở trên thuyền Tuyết Mạch, lúc uống rượu dùng chén rượu trang làm từ cây trúc, khi đó hoàn toàn đem mùi thơm của rượu phát tán ra, mà ngày hôm nay…

Chỉ là vì khoe khoang sao?

“Hoàng thượng, rượu thanh sức ngấm về sau to lớn, người chú ý long thể.” Quý phi thiếp tâm nói.

Võ đế cười hợp bất long chủy, “Hôm nay trẫm cao hứng, quý phi, ngươi cũng uống một chút…” Ánh mắt rất tự nhiên lại rơi xuống trên người Tông Chính Dập, “Thừa tướng, lần trước ngươi thay triều đình ta tra ra chuyện ăn bớt ăn xén hoàng kim, rất có công, đặc biệt ban thưởng hai lượng hoàng kim, lụa dệt một trăm tấm.”

Tông Chính Dập sắc mặt bình tĩnh chuẩn bị quỳ xuống, “Tạ ơn Hoàng thượng…”

“Không cần đa lễ!” Võ đế ngăn cản động tác quỳ xuống của Tông Chính Dập.

Tiếp sau Hách Liên Phi Diễm tiếp một câu: “Dập, Linh Nhi là cháu gái của phụ hoàng, ngươi lại là tướng công của Linh Nhi, mọi người đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy!”

Lời của Hách Liên Phi Diễm rõ ràng là khiêu khích với Hoàng hậu, vị trí của Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi bị lôi kéo dồn dập như thế, không phải là muốn cùng Hoàng hậu đối địch sao? Một Hoàng đế còn chưa đủ, lãnh ý thật vất vả chìm xuống lại bị một câu nói này đốt lên.

Hách Liên Phi Du cười nhạt: “Phụ hoàng, rượu ngon như vậy, người cũng không nên phụ một hồi tâm ý của Tam hoàng huynh. Phụ hoàng, nhi thần mời người một chén.” Dứt lời, liền bưng ly rượu đứng lên.

“Vi thần cũng kính Hoàng thượng!” Ngô tướng quân cũng cầm chén rượu đứng dậy, phu nhân của hắn theo cùng.

Hai bên trái phải các quan viên khác cũng noi theo, sau cùng Tông Chính Dập, Kiều Linh Nhi, hoàng hậu, quý phi; một bàn mọi người đứng lên, đều phải kính rượu Võ đế.

“Tốt lắm!” Võ đế quát to một tiếng, cầm chén rượu đứng lên.

“Hoàng thượng…” Tông Chính Dập lại vào lúc này mở lời, đợi lúc Võ đế nhìn về phía hắn mới nói: “Linh Nhi không uống được rượu, chén rượu này có thể để vi thần uống thay không?”

Kiều Linh Nhi hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tông Chính Dập, nét mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì sâu hơn, dáng vẻ nho nhã.

Võ đế híp mắt lại, ánh mắt rơi vào trên người Kiều Linh Nhi: “Linh nhi không uống được rượu?”

Tác dụng chậm của rượu thanh Kiều Linh Nhi đã được nếm thử, thế nhưng nàng tin tưởng nếu như chỉ uống một chén có lẽ vẫn có thể tiếp nhận. Mà lúc này Tông Chính Dập lên tiếng, chắc là có nguyên nhân gì.

“Hoàng thượng thứ tội, nô tì xác thực không uống được rượu…” Kiều Linh Nhi nhu nhu nhược nhược mở miệng, dáng vẻ kia làm kẻ khác không thể không tin tưởng.

“Thôi được, Thừa tướng ái thê, liền do Thừa tướng uống thay đi!” Võ đế cũng không làm khó dễ.

Thế nhưng, âm hiểm phía sau lóe lên rồi lập tức xóa sạch kia trong mắt Võ đế cũng không từng tránh được ánh mắt của Kiều Linh Nhi, lúc hắn ngửa đầu uống rượu, nàng nhìn thấy khóe miệng hắn nâng lên xóa sạch nụ cười có thâm ý khác.

Sau một chén, thái giám lại rót cho Tông Chính Dập một chén, hắn cũng nghĩa vô phản cố (đạo nghĩa không cho phép chùn bước) uống vào.

Ngồi vào chỗ của mình, Kiều Linh Nhi luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cũng không phải là sợ rượu có độc, mà là một loại cảm giác xấu khác….

Bữa tối qua đi, chính là thưởng thức hí khúc ca vũ thịnh hành ở hoàng thất. Đặt ở gia đình thường dân là ở ban ngày, ở hoàng thất nước Nam Võ lại là vào buổi tối.

Không giống với trong điện Triêu Dương, sân khấu kịch gì gì đó đều là ở chỗ đất trên không rộng rãi, cũng là nơi chốn trong hoàng thất chuyên dùng để xem hí khúc ca vũ ca hát tạp kỹ, rất trống, cứ hai người đều có một bàn riêng. Giống như rạp hát rộng lớn bên ngoài. Chỉ là rạp hát này nếu so với bình thường lớn hơn gấp mấy lần. Hơn nữa Võ đế, Hoàng hậu cùng thân phận hoàng tử đều là ở trên đài nhìn thật cao, cho dù là Thừa tướng cũng chỉ là ngồi ở vị trí dưới đài.

Gió vào đêm thu muộn hơi có chút lạnh, thổi đi cái nóng ban ngày, mang theo nhàn nhạt mùi lá rụng.

Pháo hoa đầy trời, cực kỳ lóa mắt, trên sân khấu hí kịch biểu diễn tận tình, tất cả tựa hồ cũng rất là hợp lẽ thường.

Nhưng mà, tình cảnh như thế, lại làm cho Kiều Linh Nhi rất là phiền chán.

Phía dưới khán đài chính là vị trí của Tông Chính Dập, bởi vì hắn là thân phận dưới một người trên vạn người. Có đặc quyền này, so với những người khác đã cao hơn không ít.

“Tông Chính Dập… Ngươi có khỏe không?” Đợi đến lúc tầm mắt của mọi người không sai biệt lắm đều rơi vào hí kịch trên đài, Kiều Linh Nhi xích lại gần Tông Chính Dập, hạ thấp giọng hỏi.

“Ừm…” Tông Chính Dập khẽ rên một tiếng.

“Thanh âm của ngươi làm sao vậy?” Tuy rằng Tông Chính Dập không nói chuyện, nhưng đối với thanh âm nhạy cảm Kiều Linh Nhi lại phát giác thấy không hợp lý.

Lúc đó, suy nghĩ của Tông Chính dập cũng tựa vào trên vai Kiều Linh Nhi, hô hấp ấm áp phun ở cổ của nàng.

“Tông Chính Dập…” Kiều Linh Nhi có chút khẩn trương.

“Đừng lo lắng, ta không sao…” Thanh âm mệt mỏi khàn khàn ở bên tai của Kiều Linh Nhi vang lên, cùng thanh âm trước hoàn toàn khác nhau. Mang theo một cỗ mê hoặc gợi cảm trí mạng, thế nhưng lại cũng không khỏi khiến người ta lo lắng.

Kiều Linh Nhi đưa tay, nhưng là chạm vào một bàn tay lạnh như băng: “Tay của ngươi làm sao lại lạnh như thế? Có phải do hai chén rượu kia hay không?”

“Hư trước đừng nói chuyện!” Tông Chính Dập cơ hồ là cắn lỗ tai Kiều Linh Nhi, “Ở bên hông của ta có một viên thuốc giải rượu, giúp ta lấy ra.”

Sửng sốt một chút, Kiều Linh Nhi mới đưa tay dò xét bên hông của Tông Chính Dập. Không có đi quan tâm quan hệ giữa nam nữ kia, nàng hiện tại muốn biết nhất chính là Tông Chính Dập rốt cuộc làm sao vậy!

Dáng vẻ Tông Chính Dập tựa hồ bất cứ lúc nào đều có thể té xỉu, cũng bộc phát khiến Kiều Linh Nhi nóng nảy, tìm một hồi đều không có tìm được.

“Chớ khẩn trương” Thanh âm hư nhược của Tông Chính Dập truyền tới, “Lại hướng phía bên phải một chút.”

Khẩn trương cũng không phải là tính cách của nàng, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng rốt cuộc để cho mình bình tĩnh lại. Dựa theo chỗ Tông Chính Dập chỉ cho nàng đưa tay ra, sau khi lục lọi hai lần quả nhiên sờ tới một viên thuốc cùng đậu tương không sai biệt lắm.

Ngay lúc nàng muốn đem viên thuốc lấy ra cấp cho Tông Chính Dập dùng, Tông Chính Dập bỗng nhiên nói: “Có người!”

Kiều Linh Nhi mắt nhất thời sáng tỏ, dư quang khóe mắt thấy được một người ẩn núp trong bóng tối. Thời điểm vô tình chuyển hướng sang sân khấu kịch lại đồng dạng thấy ở bên ngoài hai người bí ẩn ở góc để mắt tới.

Tuy rằng lẫn ở trong những thái giám khác, thế nhưng bộ dáng kia của hai người lại làm cho Kiều Linh Nhi trong lòng hiểu rõ.

Bọn họ vẫn là bị giám thị!

Trong tay có dược hoàn, thế nhưng lại không có cách nào cho Tông Chính Dập dùng, chết tiệt! Võ đế nhất định là cũng sớm đã biết, đồng thời Tông Chính Dập nhắc nhở nàng, nói cho nàng biết đừng cho người khác biết viên thuốc này!

“Trở về đi!” Tông Chính Dập chậm rãi chống đỡ đứng lên, thế nhưng trong cơ thể cảm giác phiên giang đảo hải như vậy lại làm cho hắn rất là khó chịu.

Khi Kiều Linh Nhi nghiêng đầu thấy chính là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Tông Chính Dập, lúc này mới chỉ là rạng rỡ, làm sao hắn liền…

“Ba” một tiếng, chỉ thấy chén trà trên bàn Kiều Linh Nhi Tông Chính Dập bởi vì Kiều Linh Nhi không cần thận vừa đụng mà bị đổ ra, Kiều Linh Nhi lập tức liền cúi xuống thu dọn lên, lấy tay áo lau, đồng thời cũng cúi đầu đem giữa nàng cùng Tông Chính Dập sửa sang một chút.

“Dựa vào đi!” Kiều Linh Nhi đem chén trà thu thập xong liền nói thật thấp.

Tông Chính Dập hơi ngây người, nhưng vẫn là làm theo nàng noisnhichs tới gần bả vai của nàng, thế nhưng tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Linh Nhi lại nghiêng đầu khiến bốn phiến cánh môi chạm vào nhau không lệch đi đâu, xúc cảm mềm mại tức khắc khiến Tông Chính Dập ngây ngẩn cả người sau khi trong miệng bị cái gì đó nhanh chóng đẩy vào lại nhanh chóng đã không còn áp lực.

Từ góc độ bên ngoài nhìn đến, thì chính là Kiều Linh Nhi nghiêng đầu, tiếp đó không cẩn thận đụng phải môi của Tông Chính Dập. Hơn nữa động tác rời đi rất nhanh như vậy, trên căn bản là như thế không sai.

Mặt của Kiều Linh Nhi không khỏi có chút nóng lên, cách làm lớn mật như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên, bất quá thấy thần sắc Tông Chính Dập như vậy, nàng cũng không có nghĩ quá nhiều.

Trái lại Tông Chính Dập, cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng vào cánh môi lớn của mình, tựa hồ vẫn lưu giữ mùi của nàng. Đáy lòng có một cỗ càm giác thỏa mãn không nói lên được, khiến hắn tạm thời quên đau đớn trên cơ thể.

Ở trên khán đài thật cao, ngoại trừ người giám thị bọn họ ra, còn có một người quang minh chính đại nhìn từng việc Thái tử Hách Liên Phi Diễm!

Hách Liên Phi Diễm thấy Tông Chính Dập sát lại gần Kiều Linh Nhi, lại thấy Kiều Linh Nhi nghiêng đầu sang bên cùng hắn hôn, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ hỏa diễm.

Dư quang của Võ đế thấy được một màn kia, lại nhìn lướt qua Hách Liên Phi Diễm, nhãn thần thoáng trầm xuống, đáy lòng nhiều ít đã có chút tính toán.

Thật không nghĩ tới, thời điểm Hách Liên Phi Diễm nhìn hai người phái dưới, cũng có ánh mắt một người nhất nhất rơi vào trên người của hắn Hách Liên Phi Du.

Hách Liên Phi Du trái lại thật không ngờ, thái tử Hách Liên Phi Diễm tự cho mình là cao, lại sẽ có thời điểm đằng đằng sát khí như vậy, mặc dù hắn giấu rất kỹ, thế nhưng sát ý ở trên người hắn phát ra cũng chạy không khỏi ánh mắt của mình.

Kiều Linh Nhi phải không? E rằng… Sự tình lại trở nên thú vị thêm.

“Thế nào, có khá chút nào không?” Kiều Linh Nhi nắm tay của Tông Chính Dập, cảm giác đang chậm rãi đổi ấm, không khỏi hỏi.

Tông Chính dập ôn hòa cười “Khá hơn nhiều rồi.”

Thanh âm so sánh với thanh âm khàn khàn trước kia đã khá hơn nhiều, Kiều Linh Nhi nghe cũng thoáng nới lỏng ra.

Khí. Nhưng lại chợt nhíu mày: “Tông Chính Dập, rốt cuộc là…”

Ngón tay thon dài đặt tại trên môi Kiều Linh Nhi, để cho nàng đón đi xuống không có nói ra.

“Chuyện này sau khi trở về ta sẽ nói rõ với ngươi…” Tông Chính Dập sáp gần nói với nàng, từ bên ngoài nhìn vào, giống như là đang nói mật ngữ giữa nam nữ.

Đã lâu tiếng tim tập ở trong lồng ngực cuối cùng cũng vang, tỏ rõ sự đáp lại của nó. Ngửi được mùi hương mát lạnh của nam tử, xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt…

“Ta muốn, ta muốn đi nhà xí một chút.” Kiều Linh Nhi có chút lúng túng nói.

Tông Chính Dập cũng thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người, hỏi một tiếng: “Người đâu!”

Cung nữ đứng ở cách đó không xa đợi mệnh lệnh đi tới, lúc nhìn thấy Tông Chính Dập cũng đỏ mặt giống như một nữ tử vậy: “Tương gia có gì phân phó?”

“Làm phiền ngươi dẫn đường cho ta, ta muốn đi nhà xí.” Kiều Linh Nhi nói với cung nữ.

“Vâng, mời phu nhân!”

Kiều Linh Nhi cho Tông Chính Dập một ánh mắt yên ổn, cung nữ cũng lưu luyến nhìn hắn một cái, lúc này mới tiến lên dẫn đường cho Kiều Linh Nhi.

Bởi vì vị trí là ở phía sau quần thần, cho nên từ nơi này đi ra ngoài thì phải lượn quanh nhiều đường, sau thời gian một nén nhang mới tới nhầ xí.

Kiều Linh Nhi sau khi nhìn thoáng qua nói với cung nữ” Ngươi đi về trước đi, một hồi tự ta trở lại.”

“Không, phu nhân, nô tì ở chỗ này đợi người.” Cung nữ lập tức tiếp lời.

“Vậy cũng được!” Kiều Linh Nhi cũng không nói thêm câu gì, lúc xoay người lại nụ cười tích tụ trên mặt đã biến mất.

Tất cả mọi người tụ tập ở khán đài, tuy là những địa phương khác cũng có thị vệ tuần tra, nhưng phòng thủ không ra hồn vẫn là không làm khó được Kiều Linh Nhi.

Phía dưới y phục hoa lệ, sớm đã chuẩn bị xong y phục dạ hành đơn giản, nàng hy vọng chỉ là bản thân quá lo lắng, thế nhưng Võ đế đúng là vẫn còn ý nghĩ không muốn buông tha bọn họ.

Thời gian không nhiều, nàng nhất định phải nắm chặt thời điểm.

Từ phía sau nhà vệ sinh chạy ra ngoài, phải trước khiến người khác nghi ngờ quay về bên trong, bằng không sẽ mang đến phiền phức cho Tông Chính Dập.

Cảm tạ đã ban tặng cho nàng trí nhớ tốt, thời gian không lâu qua đi liền lại lần nữa quay trở về Diện Triêu Dương.

Mà khi nàng tiến vào bên trong có hai tiểu thái giám đi ra, lập tức lách mình biến mất ở sau cây cột, từng lời của hai người hấp dẫn chú ý của nàng, “Tam hoàng tử nghìn dặm xa xôi đem rượu thanh đưa tới chúc mừng sinh thần Hoàng thượng, Hoàng thượng vốn là người tiếc rượu, làm sao lại đem tâm ý của Tam hoàng tử chia sẻ cùng những người khác chứ?” Thái giám giáp nói.

“Cái này ngươi không biết đây?” Thái giám ất có chút đắc ý, “Rượu thanh này mặc dù là đồ tốt, thế nhưng uống nhiều rồi sẽ khiến người say mèm bất tỉnh. Thừa tướng, Ngô tướng quan cũng đều là trọng thần quốc gia, Hoàng thượng ban thưởng cho bọn hắn là chuyện đương nhiên…”

“Bất quá ta nghe nói rượu thanh lâu năm nhiều nhất chỉ có thể uống một hai chén thôi, uống nhiều rồi sẽ say.”

“Đúng vậy… Xem ra Thừa tướng thật đúng là thương yêu Thừa tướng phu nhân…”

“…”

Thanh âm của hai người từ từ đi xa, sắc mặt của Kiều Linh Nhi cũng tái nhợt đáng sợ. Trước không nói Tông Chính Dập vì nàng ngăn rượu tốt hay xấu, hiện tại trong đầu nàng chỉ hiện lên duy nhất một câu rượu thanh lâu năm nhiều nhất chỉ có thể uống một hai chén!

Nhận biết Tông Chính Dập đã một đoạn thời gian, lại chưa từng nhìn thấy hắn uống qua rượu, là không uống được rượu hay là không muốn uống nàng cũng không biết. Mà nay uống hai chén chính là cái dáng vẻ kia sao? Tiểu thái giám đều biết sự tình, Võ đế yêu rượu sao có thể lại không biết? Lẽ nào Võ đế ban rượu cho mọi người, cũng đã dự đoán nhất định Tông Chính Dập sẽ cản rượu thay nàng mới như vậy?

Nghĩ đến chỗ này, mặt của Kiều Linh Nhi nhuộn cùng một màu với y phục dạ hành trên người.

Nếu như mục đích của Võ đế là Tông Chính Dập, như vậy tâm tư của hắn rốt cuộc sâu đến mức nào? Vào thời điểm nàng không biết, giữa Tông Chính Dập cùng hắn sẽ lại có chuyện gì xảy ra?

Vốn là nàng muốn trộm đi chén rượu đựng rượu thanh để kiểm tra một chút trong rượu có phải hay không bị hạ đọc, nhưng là bây giờ không sai biệt lắm đã có kết quả.

Nhưng mà, vào lúc nàng chuẩn bị rời đi, một đám thị vệ tuần tra lại đột nhiên xuất hiện. Nàng phản xạ có điều kiện đem thân thể của mình đi vòng qua cây cột bên kia, cũng chính là nơi cửa chính của Điện Triêu Dương, mà ở nơi đó, lại đi ra một đội cung nữ bưng mâm bát.

Hoảng hốt!

Trong lúc đó đột nhiên, bên hông có một cỗ lực đạo, vào lúc nàng còn chưa kịp kinh ngạc bụm miệng nàng lại, tiếp theo nàng liền phát giác thân thể nhẹ đi, gió từ bên tai thổi qua. Nhảy lên mấy cái, đã vượt lên nóc Điện Triêu Dương.

“Ngươi là ai?” Kiều linh Nhi cảnh giác thấp giọng hỏi.

Người trước mắt, mang theo mặt nạ màu đen, ngoại trừ cặp mắt phía trên mũi ra đều bị che mất.

Phía dưới mũi, hé ra môi mỏng khêu gợi màu đỏ, mang theo độ cong nhàn nhạt.

Y phục màu đen, nhờ ánh trăng có thể thấy được vẻ ngoài hoa lệ, mà không phải là y phục dạ hành.

“Lần sau cẩn thận một chút, chuyện không nắm chắc không nên đi làm.” Thanh âm trầm khàn lại dễ nghe từ giữa làn môi đỏ kia bay ra, nghe không ra là châm chọc hay nhắc nhở.

“Ta làm cái gì có quan hệ gì tới ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?” Kiều Linh Nhi cảnh giác nhìn người trước mắt.

Nam tử tiếu ý càng đậm, đi về phía trước, Kiều Linh Nhi lập tức liền xuất thủ, thế nhưng quyền còn chưa đụng tới hắn đã bị cản lại.

“Không muốn giữ mạng Tông Chính Dập ngươi có thể tiếp tục ở đây cùng ta động thủ!”

Một câu nói, nhất thời khiến Kiều Linh Nhi sửng sốt, đồng thời cũng bị hắn trở tay kéo hai tay gập lại, bên hông bị cánh tay vắt ngang, nhanh chóng bay vọt lên.

Kiều Linh Nhi vô pháp phản kháng, cũng không thể kêu ra thành tiếng. ở giữa không trung như vậy, nàng có thể thấy người phía dưới, thị vệ cùng cung nữ, nếu như bị phát hiện, nhất định chỉ có một đường chết!

Trong chớp mắt, nam nhân xa lạ đã mang theo Kiều Linh Nhi đến trước con đường nhỏ của Điện Triêu Dương.

“Ngươi là ai?” Nam nhân sau khi đem Kiều Linh Nhi lưu lại chuẩn bị ly khai, trong lúc bất chợt nàng đuổi về phía trước, có thứ gì đó bay về phía nàng.

Kiều Linh Nhi đưa tay ra, nhanh nhẹn đem thứ đó bắt lấy, là một chén rượu sơ ly ngọc.

“Kiều Linh Nhi, nhớ tên của ta là Nhất Nhất Vô Ưu!” Nam nhân nghiêng đầu, khóe miệng lướt qua một nụ cười tà tứ vô cùng đẹp đẽ. Tiếp đó điểm mũi chân, phi thân lên, hai ba cái liền vượt qua tường thành, tiêu thất vô tung.

Chân này Kiều Linh Nhi sâu một chút, không phải là bởi vì giọng điệu bá đạo làm như đùa giỡn kia, mà là tên của hắn Nhất Nhất Vô Ưu! Cung chủ Vô Ưu của Vô Ưu cung, đế vương của giới giao dịch, nam nhân thần bí vạn phần!

Không kịp đi tự hỏi Vô Ưu tại sao lại xuất hiện ở nơi này, đem chén sơ ly cất xong xoay người rời đi. Nàng nhất định phải mau trở về trong, nếu để cho người sinh nghi coi như rước lấy thêm phiền toái.

Quay về đã lại qua thời gian một nén nhang, mà Kiều Linh Nhi vốn cũng không muốn cùng cung nữ giải thích có chút phiền toái, trong tay áo giấu chén ngọc sơ ly, Vô Ưu đưa cho nàng chén rượu, chẳng lẽ nói chuyện cái chén sao?

Biểu diễn vẫn còn tiếp tục, lúc Kiều Linh Nhi trở lại, ở giữa đường thê tử của Ngô tướng quân cùng nàng đụng phải nhau.

Nữ nhân này lúc trước khi dùng bữa vẫn hữu ý vô ý nhìn nàng, để cho nàng nhiều ít có chút nổi lên đề phòng. Nàng không biết vị tướng quân phu nhân này, trong mắt nàng cũng không có các loại chán ghét sát ý gì, cặp mắt lung phách sắc kia lại hận không thể đem nàng toàn bộ xem thấu, càng không để cho nàng thoải mái.

Nàng rất chán ghét cái loại cảm giác này!

“Ngươi chính là Kiều Linh Nhi?” Lúc đang cùng nàng nghiêng mình mà qua, Kiều Linh Nhi rõ ràng nghe được câu nói hơi hiềm nghi băng lãnh của nàng ta.

Không đợi Kiều Linh Nhi quay lại hỏi, lại lần nữa nghe được thanh ân của nàng ta: “Rất cảm tạ, ngươi hôm đó đối với chuyện muội muôi của ta làm, ta nhất định sẽ khắc trong tâm khảm…”

Khóe miệng của nàng ta xuất hiện một nụ cười trào phúng, Kiều Linh Nhi nghe như rơi vào trong sương mù. Nàng tin chắc bản thân từ trước tới giờ không nhận biết người này, không biết nàng ta, như thế nào lại biết muội muội của nàng ta?

Hơn nữa không khó nghe ra sự châm chọc trong lời nói của nàng ta, lúc trước ánh mắt chưa từng có tâm tình, lúc này lại nhiều lãnh ý.

Trở lại bên người Tông Chính Dập, Kiều Linh Nhi thấp giọng hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

“Hít…” Tông Chính Dập gật đầu. Có thể thấy đôi môi nhuốm đồng cùng bộ dạng trắng bệch kia cũng đủ biết hắn lúc này không ổn, “Linh Nhi, ngươi biết phu nhân của Ngô tướng quân sao?”

“Không, ta chưa từng có gặp qua nàng ta.” Kiều Linh Nhi nhìn bóng lưng ngày càng đi xa kia nhíu mày hỏi: “Nàng ấy tên gọi là gì?”

“Ngô phu nhân họ Diệp khuê danh một chữ Tình.” Tông Chính Dập lạnh nhạt nói, thấy Kiều Linh Nhi cũng không ấn tượng lại bổ sung: “Ngô phu nhân là đại thiên kim của thượng thư.”

“Thượng thư?” Kiều Linh Nhi hơi ngạc nhiên, trong ý thức bỗng nhiên lóe lên một đoạn chuyện từ rất lâu trước…. “Thượng thư có phải hay không còn có vị thiên kim, tên… gọi là Diệp San San?”

“Ngươi biết sao?” Tông Chính Dập hỏi lại.

Kiều Linh Nhi khiêu mi, Diệp Tình, Diệp San San…

Diệp San San là nữ nhân khi nàng đi tới thế giới này liền đụng phải, hôm đó ở trên thuyền “Không cẩn thận” đem nàng ta đẩy xuống sông; về sau lại ở trong yến hội châm chọc nàng ta mấy câu, hiện tại Diệp Tình bộ dáng như vậy nói chuyện với nàng, chẳng lẽ muốn thay muội muội trả thù?

Ban đầu đã nhiều chuyện nàng cũng đủ phiền, làm sao còn tới một người không liên hệ tham gia náo nhiệt?

“Linh Nhi, làm sao vậy?” Tông Chính Dập ở bên hỏi, phía sau đã truyền đến thanh âm khác.

“Dập!”

Thái tử, Hách Liên Phi Diễm!

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio