Buôn người thì ko phải là điều cấm kị trong Hắc Đạo. Nhưng ít người đầu tư vào việc này, bắt cóc rồi đem đấu giá với giá tận trên trời.
Người sở hữu có thể làm bất cứ điều gì với cô gái đó:Thử thuốc, bắt làm nhiệm vụ, xem như vật nuôi kể cả nô lệ tình dục.
Trong mắt nó điều đó rất bỉ ổi. Nhưng khi ánh mắt nhìn vào màn hình. Hình ảnh cậu bé tầm tuổi, cơ thể trần truồng đầy vết trầy xướt.
Ánh mắt ! Ánh mắt chứa sợ hãi và pha tạp nhiều thứ. Bỗng nó cảm thấy thương xót cậu bé này.
Không thể chậm trễ !
Nó tạm gác qua bên rồi đi về phía nơi cất giữ viên kim cương. Lúc nó đến nơi thì Đông Đông đang phá kính. Thò tay lấy viên kim cương rồi đưa cho nó.
Cầm viên kim cương màu xanh ngọc, nó quan sát mọi góc cạnh. Ăn trộm thì phải quan sát kĩ lưởng. Rủi ro mang về hàng giả thì công cốc. Đưa lên ánh đèn. Nó cau mày nhìn rồi kết luận...
Quả nhiên ! Đây là viên kim cương thật.
Nó bỏ vào túi rồi quay qua nói :" đi thôi. Hai người trở về sảnh. Tôi còn việc cần giải quyết"
Nói xong, Đông Đông và Khương Tú gật đầu, không hỏi gì rồi đi. Còn nó thì bước về phía căn phòng ở phiá Tây toà nhà.
Đến cửa, có người đang canh gác. Nó bước đến không chần chừ rút ra con dao. người đàn ông phát giác được sự xuất hiện của nó liền rút ra khẩu súng bắn.
Nhưng chưa kịp bắn thì trên cổ họ đã bị ghiêm con dao. Nó lấy lại con dao rồi tìm chìa khóa trên người họ.
Không tìm thấy, nó mất kiên nhẫn giơ chân đá cửa. Cửa mở ra, nó thấy được thân hình bé nhỏ đang co rúc trong góc.
Không chỉ vậy. Còn có nhiều người khác bị giam đang khóc thét. Cảnh tượng thật sự khiến nó phải cau mày.
Nam gia bỉ ổi !
Nó rút cây kẹp tâm trên tóc rồi lại mởi khóa phòng giam cho họ rồi nói :" chạy về cuối hành lang. Có cửa thoát, đến đó mà leo rào"
- cảm ơn cô - cô gái mặt mừng rỡ nói
- thật sự cảm ơn cô - rồi đến cô gái khác nói
- không cần cảm ơn. Các cô cứ lo chạy - nó nói xong rồi đi lại phía cậu bé. Nó cởi áo choàng của mình ra rồi choàng lên thân hình gầy gò kia.
- còn không mau đứng dậy - nó tức giận nói. Đã cứu còn không biết đứng dậy chuồn.
- tại sao cô cứu tôi ? Tôi không cần- cậu bé đó đứng dậy nói
- tôi làm gì cũng có ích lợi cho mình và tôi ko rảnh để cứu cậu mà sau này lãnh tay không - nó vừa nói vừa kéo cậu bé đi ra khỏi toà biệt thự
Đi về phiá đỗ xe thì đã có chiếc BMW đen dừng ở đó. Nó lên xe sẵn tay lôi cậu bé lên xe theo.
- thằng nhóc này là ai ?- Minh Quân nói
- về em sẽ nói - nó cười cười với hắn.
- hừ..tốt nhất em nên giải thích rõ khi về Hắc Minh gia. Đi
Chiếc xe nhanh chóng di chuyển về biệt thự của Đông Đông. Nó sai người tắm rửa cho cậu bé rồi vào phòng làm việc.
- người của Nam gia rất loạn sau khi phát hiện viên kim cương bị mất - Duyệt Phi lên tiếng
- cứ giữ viên kim cương. Cần rồi sử dụng - hắn vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa. Tuấn Kiệt mở cửa thì cậu bé đó vừa cúi đầu vừa bước vào
- ai có lệnh cho vào - hắn lạnh lùng nói
- mau ngước mặt lên- nó ngồi trên đùi hắn nảy giờ cũng lên tiếng
Cậu bé đó nghe theo lệnh nó. Ngước mặt lên.
- tại sao em lại cứu thằng nhóc này- Tử Sam nói
- thằng nhóc này. Sau này sẽ là trợ thủ đắc lực. Đôi mắt chứa sợ hãi cả căm hận. Có thể khẳng định sự hiện diện của thằng nhóc ko phải do bắt cóc mà bị gia đình bán - nó thản nhiên nói
- cô đoán hay lắm - cậu bé đó nói
- tên gì ?- Đông Đông nói
- La Tước - cậu bé trả lời
- tên có khí thế. Sau này cậu theo Tô Kiệt huấn luyện - hắn nói
- thoạt nhìn bằng tuổi Tú Tú - Tử Sam nói
- bà chị bỏ cái tên đó cho tôi - Khương Tú tức giận nói
- La Tước. Bước vào Hắc Minh gia cậu bỏ ngay sự sợ hãi. Cứ để căm hận chi phối cậu - nó nói
- vâng ! Hắc Minh phu nhân - La Tước cúi đầu nói
- cứ gọi là Khắc Tinh - nó thản nhiên nói
- ai cho tên nhóc đó gọi tên em- hắn tức giận nói. Tên của vợ hắn ko thể tuỳ tiện cho một thằng nhóc như thế gọi
- vậy cứ gọi Hắc Minh phu nhân. Chỉ gọi tên thôi mà, anh làm khó thằng nhóc thế - giọng nó mang ý cười nói
Sau khi bàn xong, Tô Kiệt vào báo cáo máy bay đã sẵn sàng. Thế là mọi người kể cả La Tước lên máy bay rời Pháp về Hắc Minh gia chuẩn bị cho những chuyện sắp tới.